Tại trước cổng công ty của Dương Hoa.
“Cảm ơn hai vị đã đóng góp, tôi đại diện cho toàn thể Dương Hoa cả ơn hai vị”.
Lâm Chính đưa ra hai tờ séc và mỉm cười. Hai người kia tối mặt, lái xe rời đi. Lâm Chính nheo mắt cười, quay người đi vào trong Dương Hoa.
“Chủ tịch Lâm về rồi? Trong tài khoản của chúng ta tự nhiên có rất nhiều tiền, hình như là bên Thương Minh gửi tới”, Mã Hải vui mừng nói.
“Đó là khoản quyên góp của Thương Minh. Thống kê xem cuối cùng là bao nhiêu tiền”, Lâm Chính ngồi trước bàn làm việc vừa xem tài liệu vừa nói.
“Quyên góp sao?”
Mã Hải kinh ngạc sau đó cười khổ: “Chủ tịch Lâm rốt cuộc đã rút được bao nhiêu tiền từ Thương Minh thế?”
“Không cần quan tâm, sau này sẽ có càng nhiều càng được”, Lâm Chính phất tay, ký tiếp hợp đồng và mỉm cười.
Mã Hải khóc dở mếu dở.
"Phải rồi, đường đang xây à?”
“Đã khởi công rồi, bởi vì kế hoạch khá dài nên vẫn chưa khẳng định được”.
“Tóm lại là phải đảm bảo chất lượng và hoàn thành trong thời gian nhanh nhất”
“Vâng”, Mã Hải rời khỏi phòng là việc.
Lâm Chính tiếp tục xử lý công việc đang chất như núi. Đúng lúc này, điện thoại đặt trên bàn đổ chuông. Lâm Chính chau mày, liếc nhìn rồi lập tức nghe máy
“Tô Nhu sao thế?”, Lâm Chính tò mò hỏi.
“Lâm Chính, anh ở đâu”, giọng nói Tô Nhu vang lên.
“Anh có chút việc ở Giang Thành, sao thế?”
“Là thế này, có một người bạn tới nói muốn mời em ăn cơm. Anh có rảnh không, cùng em đi một chuyến”, Tô Nhu mỉm cười.
“Bạn sao?”
Lâm Chính chau mày suy nghĩ: “Được, em ở đâu. Anh tới chỗ em”.
“Em ở nhà, anh mau về đi, sửa soạn chút, đừng để em mất mặt”.
“Hả…được”, Lâm Chính do dự nhưng cuối cùng vẫn gật đầu đồng ý
Lúc này, Tô Nhu đã soi gương. Thấy Lâm Chính về, cô chỉ vào bộ quần áo được gấp gọn gàng ở ghé: “Anh mau thay sang bộ đó. Sắp không kịp nữa rồi”.
“Đối phương là ai mà vội vậy?”
“Một đàn chị trước đây của em, giúp em rất nhiều. Nhưng không biết tại sao năm hai lại đột nhiên nghỉ học. Từ đó em không gặp nữa. Giờ đột nhiên tới tìm em, cũng không biết là có chuyện gì không”.
“Vậy à…”, Lâm Chính gật đầu, lập tức thay đồ.
Ngồi trong xe, hai người lái tới một nhà hàng bình thường trong thành phố.
“Em cảnh cáo anh, lát nữa gặp chị ấy đừng có chảy nước miếng đấy, đừng có nhì chăm chăm người ta”, Tô Nhu nghiêm túc nói.
“Tô Nhu, có phải là em đang nghi ngờ chính dung mạo của mình không thế?"
Tô Nhu đỏ mặt: “Chắc anh không biết, đàn chị này năm xưa từng được gọi là hoa khôi của trường, có không biết bao nhiêu người theo đuổi. Đến cả em nhìn mà còn phát thèm”.
“Hấp dẫn đến vậy sao?”, Lâm Chính kinh ngạc.
“Đợi anh gặp rồi sẽ biết”, Tô Nhu nói với ánh mắt đầy ngưỡng mộ
Lâm Chính khẽ giật mình. Anh chưa từng thấy Tô Nhu để lộ ra vẻ như vậy. Xem ra cô gái kia không hề tầm thường.
Chiếc xe nhanh chóng dừng trước nhà hàng. Hai người bước xuống xe. Bên trong nhà hàng, khách khứa nháo nhào.
“Hôm nay bán tốt thế cơ à”, Tô Nhu khẽ giật mình.
Lúc này cô phát hiện ra những người khách không phải tới ăn cơm mà là tới xem người. Lâm Chính cũng nhìn theo và thấy một con gái như trăng rằm trước bàn ăn.
Cô ta nhìn xung quanh bằng ánh mắt khinh thường. Chỉ khẽ ngồi đó nhìn ra ngoài cửa sổ giống như mọi chuyện không liên quan tới mình vậy.
Quả nhiên rất xinh đẹp. Lâm Chính gật đầu. Thế nhưng với một người đã quen gặp người đẹp như anh thì anh không hề thấy cảm nắng.