Lâm Chính không nói gì.
Còn Tô Nhu lại như lọt vào trong sương mù, suy nghĩ nửa ngày, không nhịn được mà mở miệng: “Đàn chị, chị là người tập võ sao?”
“Ừ!”. Thượng Quan Linh nhẹ nhàng gật đầu, giọng nói bình đạm: “Chị sinh ra trong một thế gia cổ võ, tổ tiên từng là hộ quốc tướng quân, vì thế gia tộc chị rất có ý thức quốc gia, năm thứ hai, chị nhận được một nhiệm vụ khẩn cấp nên mới thôi học, tuy là đáng tiếc, nhưng việc quốc gia đại sự trước mắt thì chuyện này không tính là gì”.
“Đàn chị, chị thật sự vĩ đại quá!”
Tô Nhu không kiềm được mà lộ ra sự khâm phục trong mắt.
“Cái này thì có gì mà vĩ đại? Đây không phải là nghĩa vụ của mỗi công dân Long Quốc hay sao?”
Thượng Quan Linh lắc đầu, nhìn Tô Nhu cười: “Còn em thì sao? Mấy năm nay em thế nào? Chị cảm thấy em là một cô gái rất đặc biệt, khẳng định tương lai của em sẽ có thành tựu lớn!”
“Em à?”
Tô Nhu sửng sốt, chua xót cười: “Em không có ưu tú như chị nghĩ đâu, sau khi em tốt nghiệp thì kết hôn, bây giờ quản lý công ty cũng không lớn lắm của nhà mình, cuộc sống tạm được”.
“Vậy sao? Như thế cũng tốt”.
Thượng Quan Linh im lặng một lát, giống như đang suy nghĩ cái gì.
“Đàn chị, có phải chị muốn nói chuyện gì không?”
Tô Nhu cảm thấy nét mặt của Thượng Quan Linh không ổn lắm, cẩn thận hỏi.
“Tiểu Nhu, em vẫn tinh tế như vậy… Được rồi, chị cũng không vòng vo nữa, thực tế lần này chị đến là muốn hỏi em một việc…”. Biểu cảm Thượng Quan Linh trở nên nghiêm túc.
“Có chuyện gì chị cứ nói, chỉ cần em có thể giúp, nhất định sẽ không từ chối”.
Tô Nhu lập tức nói.
“Chị muốn hỏi em trước… Em có biết thần y Lâm của Giang Thành không?”, Thượng Quan Linh nói.
“Thần y Lâm?”
Tô Nhu giật mình.
“Nghe nói thần y Lâm của Giang Thành, y thuật cao siêu, cũng không biết là thật hay giả, nhiệm vụ lần này của chị yêu cầu một nhân vật quan trọng trợ giúp nhưng người này có một đứa con nối dõi, bệnh tật ốm yếu, cho nên chị muốn tìm người này để hỏi xem có thể trị được cho người này không, nếu có thể chữa khỏi bệnh này, thì có thể nhờ người kia giúp đỡ nhưng mà chị không có người quen ở Giang Thành, nghĩ tới nghĩ lui, hình như chị cũng chỉ có mình em là bạn học, nếu em và thần y Lâm có quen biết, có thể giới thiệu cho chị hay không?”
Thượng Quan Linh mở miệng nói.
Hoá ra ý đồ đến là cái này!
Tô Nhu hiểu ra, sau đó lập tức gật đầu: “Công ty của em và Dương Hoa có liên hệ, hơn nữa… em cũng được Thần y Lâm và giám đốc Mã bên Dương Hoa quan tâm nhiều, cũng có thể coi như là quen biết”.
Nói đến đây, cô lặng lẽ nhìn mắt Lâm Chính, sợ đối phương ghen.
“Thật sao?”
Thượng Quan Linh vui mừng ra mặt, vội vàng nói: “Tiểu Nhu, chị còn đang lo không thể gặp mặt được thần y Lâm, nếu em có thể sắp xếp cho chị và thần y gặp nhau thì xem như có ơn nghĩa to lớn với chị”.
“Đàn chị, chỉ sợ em không thể an bài cho chị gặp mặt thần y Lâm, dẫu sao thần y Lâm rất bận, hơn nữa bởi vì nguyên nhân đặc thù, em cũng không có tiện liên hệ với thần y Lâm”.
Tô Nhu do dự, rất bất đắc dĩ mà nói.
“Nguyên nhân đặc thù?”
Thượng Quan Linh không hiểu ra sao.
Tô Nhu không nói chuyện, lại đang âm thầm đánh giá Lâm Chính.
Lại thấy Lâm Chính cười nói: “Tiểu Nhu, anh và thần y Lâm thật ra cũng có chút quen biết nếu đàn chị có cần gì, anh có thể nói lại với thần y Lâm”.
“Cậu cũng quen biết thần y?”
“Cũng tính là có biết đi”.
Lâm Chính tùy tiện nói.
Thượng Quan Linh suy nghĩ, nghiêm túc nói: “Cho nên không thể sắp xếp để gặp mặt sao?”
“Nói chung là khá khó”.
Tô Nhu chần chừ nói.
“Một khi đã như thế, vậy thì em thay chị xin thuốc của thần y Lâm đi”.
Thượng Quan Linh thở dài trong lòng.
“Xin thuốc gì?”
“Tất nhiên là thuốc có thể trị được vạn loại bệnh”.
“Đàn chị, chị đang đùa à? Trên đời này làm gì có thứ nào như thế?”
Lâm Chính cau mày nói.
“Nhưng… Tôi không biết con nối dõi của nhân vật quan trọng kia rốt cuộc bị bệnh gì, cho nên không biết phải dùng tới thuốc gì mới là tốt, tôi nghĩ y thuật thần y Lâm Giang Thành phi phàm và không tầm thường, nếu có thể cho một viên thuốc trị được bách bệnh thì thuốc đến bệnh trừ”.
Thượng Quan Linh chần chừ nói
Lâm Chính nghe thấy vậy thì không khỏi bật cười thành tiếng.
“Trên thế giới này làm gì có thuốc trị được bách bệnh? Không tận mắt nhìn thấy người bệnh, có thần y nào dám đảm bảo chữa khỏi cho đối phương? Đàn chị, ý tưởng này của chị có chút khờ dại”.
“Chuyện này…”
Thượng Quan Linh há miệng thở dốc, biểu cảm hơi thất vọng.
“Nếu thỉnh không được nhân vật kia giúp đỡ, nhiệm vụ của chúng tôi tất nhiên thất bại, xem ra… Chung quy vẫn không có biện pháp”.
Tô Nhu thấy thế, gương mặt đẹp có chút lo lắng, nhưng không biết nên làm thế nào cho phải.
Cô không chắc mình có thể mời được thần y Lâm đến hay không, huống chi dạo gần đây Giang Thành đã xảy ra nhiều chuyện như thế, sợ là Thần y Lâm cũng chưa chắc là có thời gian.
“Lâm Chính, chúng ta phải nghĩ ra cách”.
Tô Nhu dùng khuỷu tay huých Lâm Chính, thấp giọng nói.
“Chuyện này không có biện pháp nào cả, trừ phi là mời một người có hiểu biết về y học”.
Lâm Chính bình tĩnh nói: “Có lẽ, tôi và đàn chị có thể đi một chuyến”.
Lời này vừa nói ra, hai người đồng loạt nhìn về phía anh.