Cái gọi là thể chất ẩn giấu, đương nhiên cực kỳ khó bị phát hiện.
Lâm Chính đã không nhận ra Thượng Quan Linh có thể chất đặc biệt.
Hiện tại, trên thế giới không có bất kỳ phương pháp nhận dạng thống nhất nào để phát hiện ra thể chất ẩn giấu.
Nói cách khác, ngay cả Lâm Chính cũng không dễ dàng phát hiện một người có loại thể chất này!
"Anh chắc chắn....cô ấy có Thần Nữ Thánh Thể?"
Lâm Chính lấy lại bình tĩnh, trầm giọng hỏi.
"Khả năng rất cao là như vậy..."
"Làm sao anh biết?"
"Tôi đã điều tra về Thượng Quan thế gia! Thượng Quan thế gia là một gia tộc đã tồn tại mấy ngàn năm, gia tộc này cứ mỗi ba trăm năm sẽ có một người có thể chất ẩn giấu! Mà mỗi lần thể chất ẩn giấu đều không giống nhau. Chủ nhân của thể chất ẩn giấu ba trăm năm nay rất có khả năng là Thượng Quan Linh, hơn nữa dựa theo tính toán, cô ấy rất có khả năng là chủ nhân của Thần Nữ Thánh Thể!"
Hoắc Phong khàn giọng nói: "Chỉ cần đoạt được Thần Nữ Thánh Thể cũng đủ để tôi có thể đạt tới cảnh giới Đại Thành, tăng lên mấy lần thực lực của bản thân. Cho nên tôi vẫn luôn theo đuổi Thượng Quan Linh, nhưng Thượng Quan Linh căn bản không có hứng thú với tôi, cho nên tôi đã cấu kết với Quang Chiếu sơn trang để giăng bẫy, mục đích muốn chiếm đoạt cô ấy!"
"Thì ra là vậy! Vậy Quang Chiếu sơn trang sẽ nhận được gì?"
Lâm Chính lạnh nhạt hỏi.
"Chúng tôi giăng cái bẫy này là có cơ sở. Trong quá trình điều trị, mấy người Thượng Quan Linh đã khiến tình trạng của vợ trang chủ Quang Chiếu sơn trang trở nên tồi tệ hơn, tính mạng có thể gặp nguy hiểm bất cứ lúc nào. Trên danh nghĩa, Quang Chiếu sơn trang là bên có lý, như vậy họ hoàn toàn có thể lợi dụng điều này để tống tiền Bắc Cảnh Tư, như vậy lo gì không kiếm được một món lời lớn kia chứ?"
Hoắc Phong đáp.
Bốp!
Lâm Chính trực tiếp tát mạnh vào mặt Hoắc Phong.
"Để chống giặc ngoại xâm, Bắc Cảnh Tư luôn chiến đấu nơi tiền tuyến, bao nhiêu binh sĩ đã máu chảy đầu rơi, vậy mà các người lại muốn đâm sau lưng họ? Các người! Chết tiệt!"
Lâm Chính lạnh lùng quát.
Hoắc Phong rùng mình một cái, sắc mặt kinh ngạc tái nhợt, không dám nói lời nào.
Về phần Dương Như Long bên cạnh da đầu cũng tê dại, toàn thân khẽ run lên.
"Lâm thần y bớt giận....Lâm thần y xin hãy bình tĩnh lại!"
"Bình tĩnh? Các người tống tiền Bắc Cảnh Tư, nghĩa là đang giúp đỡ kẻ địch bên ngoài và làm hại những anh hùng của Long Quốc, các người sẽ bị trừng phạt! Mưu hèn kế bẩn như vậy, các người bảo tôi bớt giận kiểu gì?"
Lâm Chính hừ lạnh một tiếng.
Lúc này, mấy người Thượng Quan Linh cũng được đưa đến.
Mọi người đều bối rối không biết chuyện gì đã xảy ra. Họ đưa mắt nhìn nhau, lo lắng và sợ hãi.
Nhưng khi nhìn thấy Hoắc Phong nằm trên mặt đất và Dương Như Long đang run như cầy sấy thì vẻ mặt của tất cả mọi người đều biến đổi một cách vô cùng đặc sắc.
"Lâm...Lâm thần y, Thượng Quan Linh và những người khác đã đến. Anh hãy nhìn xem, họ không hề bị tổn hại gì! Chúng tôi không làm gì cô ấy cả!"
Dương Như Long run rẩy nói.
"Lâm thần y?"
Thượng Quan Linh sững lại, nhìn về phía Lâm Chính.
Cô không thể ngờ rằng nhân vật huyền thoại ở Giang Thành này sẽ xuất hiện ở đây!
"Thượng Quan Linh, cô có sao không?"
Lâm Chính bình tĩnh hỏi.
"Tôi....Tôi không sao? Lâm thần y, anh...anh tới đây để cứu tôi?"
Thượng Quan Linh kinh ngạc hỏi.
"Không sao là tốt rồi! Đưa họ ra khỏi đây nhanh lên!"
Lâm Chính cũng không giải thích nhiều.
Thượng Quan Linh mím đôi môi anh đào, dùng đôi mắt như nước hồ thu nhìn Hoắc Phong, trong đôi mắt là sự hận thù.
"Lâm thần y, có thể giao người này cho tôi không? Tôi muốn mang anh ta trở lại Bắc Cảnh Tư và giao anh ta cho cấp trên xử lý!"
"Cô đã bị thương, làm sao có thể mang người này trở về Bắc Cảnh Tư? Hơn nữa, có một số điều tôi chưa hỏi rõ ràng!"
Lâm Chính nhìn Hoắc Phong, đột nhiên hạ giọng nói: "Anh nói rằng mình đã suy luận ra rằng Thượng Quan Linh có thể chất ẩn giấu thông qua việc điều tra Thượng Quan thế gia phải không?"
"Đúng....đúng vậy, Lâm thần y..."
Hoắc Phong run lên.
"Nếu như vậy, ai là người chỉ điểm cho anh đi điều tra Thượng Quan thế gia?", Lâm Chính lại hỏi.
Anh vừa dứt lời, Hoắc Phong gần như ngừng thở.
Thượng Quan Linh cũng không khỏi run lên.
"Không có...Không ai yêu cầu tôi điều tra Thượng Quan thế gia....Tôi.....tôi tự nghĩ ra việc điều tra họ...."
Hoắc Phong trong mắt hiện lên một tia bối rối, vội vàng cúi đầu, run run nói.
"Không nói cũng không sao! Tôi thực sự cũng không tò mò lắm!"
Lâm Chính bình tĩnh nói, sau đó lấy ra một cây kim bạc, trực tiếp đâm vào người Hoắc Phong.
Hoắc Phong rùng mình một cái, sau đó ngất đi, nằm trên mặt đất như một con thú rừng đã chết.
"Thượng Quan Linh, tôi sẽ giao người này cho cô".
Lâm Chính bình thản nói.
"Đa tạ ân đức của Lâm thần y, Thượng Quan Linh sẽ luôn ghi nhớ ơn này".
Thượng Quan Linh chắp tay nói.
"Không cần khách sáo! Bắc Cảnh Tư bảo vệ biên cương, nhiều lần trợ giúp quân đội Bắc Cảnh đánh lui ngoại địch, làm giúp mọi người một việc nhỏ cũng là chuyện đương nhiên".
Lâm Chính bình tĩnh nói, sau đó nhìn Dương Như Long và những người khác: "Tuy nhiên, Quang Chiếu sơn trang đối xử với Bắc Cảnh Tư như vậy, cô nên xử lý nghiêm khắc".
"Lâm thần y nói đúng! Tôi sẽ quay lại Bắc Cảnh Tư và báo cáo với cấp trên của mình!"
Thượng Quan Linh lạnh lùng nói.
Dương Như Long kinh hoàng, nhưng cũng không biết làm thế nào.
Anh ta vốn muốn giữ lại những người này, nhưng lại sợ mình không phải là đối thủ của Lâm Chính nên nhất thời không biết nên làm thế nào.
Tuy nhiên, vào lúc này, một giọng nói lãnh đạm từ bên ngoài đại sảnh truyền đến.
"Lâm thần y hạ cố đến đây, đúng là dịp hiếm có! Lâm thần y, Thượng Quan Linh đại nhân, tôi cảm thấy rằng có hiểu lầm trong chuyện này. Xin hai vị bình tĩnh lại, để tôi giải thích một chút có được không?"
Giọng nói vừa vang lên, một luồng khí tức nồng đặc và hùng hậu cũng ập tới.
Một lát sau, nó lấp đầy toàn bộ hội trường.
Mọi người đều cảm thấy ngột ngạt và có chút khó thở.
Ngay cả Thượng Quan Linh cũng bị sốc và hơi lảo đảo.
Người này là ai, làm sao có thể có khí tức đáng sợ như vậy?
Thượng Quan Linh ngẩng đầu nhìn lên.
Cô nhìn thấy một bóng người từ từ bước vào từ cửa.
"Bố!"
Dương Như Long vui mừng kêu lên khi nhìn thấy người đến.
Hóa ra người vừa tới là trang chủ sơn trang Quang Chiếu!
Dương Đỉnh Thiên!