“Mẹ, thật ra cũng không phải là chuyện gì lớn, thần y Lâm muốn hoa Long Cốt …ôi, chính là chậu hoa Ngân Tâm mà mẹ yêu thích kia đó. Mẹ cũng biết mà, thần y Lâm là bác sĩ, loại thuốc này ở trong tay anh ấy chắc chắn sẽ từ gỗ mục biến thành bảo vật, cho nên con mới giúp anh ấy xin mẹ hoa Ngân Tâm, mong mẹ ban cho!”
Châu Thời Vận cười nói.
“Thì ra chuyện là như vậy?”
Điện chủ Tử Long Điện mỉm cười, nhìn chằm chằm Lâm Chính nói: “Tướng Lâm, chẳng phải cậu rất oai phong sao? Giờ cũng xin đồ từ chỗ tôi rồi à?”
“Điện chủ đại nhân, chuyện nào ra chuyện đó, nếu bà đồng ý cho tôi món đồ này, vậy chúng ta coi như kết bạn, nếu bà không cho thì tôi sẽ rời khỏi đây, về chuyện để Dương Hoa gia nhập Long Vương Điện cũng không cần phải thương lượng nữa”.
Lâm Chính nói thản nhiên.
Thái độ quyết liệt.
“Cho! Đương nhiên tôi đồng ý cho!”
Điện chủ Tử Long Điện lập tức cười nói: “Cậu giúp con trai của tôi như vậy, phần ân tình này tôi dù sao cũng phải trả lại cho cậu, nếu không chẳng phải con trai tôi sẽ hận tôi suốt đời sao?”
“Đã vậy thì tôi cảm ơn điện chủ!”
Lâm Chính ôm quyền nói.
“Đừng cảm ơn nhanh như vậy! Tuy tôi nói sẽ cho cậu, nhưng tôi không đưa thẳng cho cậu được! Cậu cũng biết rồi đấy, tôi phải tổ chức một buổi lễ hội ngắm hoa long trọng ở Hoa Hải, hoa Ngân Tâm là tác phẩm triển lãm, phải đặt ở lễ hội ngắm hoa, bây giờ mà đưa cho cậu, chẳng phải tác phẩm của tôi sẽ bị thiếu đi sao?”
“Tôi có thể lấy sau khi kết thúc lễ hội ngắm hoa”.
“Sau khi kết thúc lễ hội ngắm hoa, hoa Ngân Tâm có thể đã không còn là của tôi nữa”.
“Bà nói vậy là có ý gì?”
“Thần y Lâm, lễ hội ngắm hoa không đơn giản chỉ là triển lãm hoa, không phải mọi người trưng bày hoa cỏ mà mình ươm trồng tỉ mỉ thôi đâu, chúng tôi còn phải tổ chức thi đấu!”
“Thi đấu gì?”
Lâm Chính ngạc nhiên: “Không phải chỉ là một ít hoa lá thôi sao? Còn thi đấu nữa à? Chẳng lẽ là bảo mấy cọng hoa lá này đánh nhau một trận”.
“Ha, thiếu hiểu biết, tại sao hoa lá không thể thi đấu? Cậu chưa từng nghe qua cuộc thi hoa hậu sao?”
Điện chủ Tử Long Điện cười khẩy: “Giống như thế, số hoa trong tay chúng tôi cũng có thể tiến hành thi đấu, hạng mục thi đấu cũng rất đơn giản, chỉ hai chữ thôi – Nở rộ!”
“Nở hoa ấy à?”
“Đúng, chúng tôi sẽ lấy hoa ra, bao gồm chậu hoa Ngân Tâm mà cậu muốn, hiện giờ chúng vẫn đang trong trạng thái sắp nở, đợi lát nữa trên lễ hội ngắm hoa, hoa của người nào bung nở đẹp nhất, người đó sẽ là người chiến thắng cuối cùng”, Điện chủ Tử Long Điện cười nói.
Lâm Chính hơi cau mày: “Ăn no rửng mỡ à?”
“Cũng không thể nói như vậy được, người của giới hoa, có người nào không phải ăn no không có chuyện làm đâu? Nếu không tại sao lại tổ chức một cuộc thi vô nghĩa như vậy chứ?”
Điện chủ Tử Long Điện mỉm cười: “Nếu không phải vì sức mạnh sau lưng những người này, cậu cảm thấy tôi sẽ tham gia tổ chức nhàm chán này sao?”
“Cho nên, nếu thua thì hoa của bà sẽ thuộc về đối phương đúng không? Nếu mà thắng, hoa của đối phương sẽ là của bà à?”
“Đúng vậy, hoa Ngân Tâm cũng được đưa đi dự thi, cho nên nếu như cậu muốn lấy được hoa này, còn phải xem bản lĩnh của hoa Ngân Tâm”.
Điện chủ Tử Long Điện phất tay: “Đi theo tôi”.
Hai người nhìn nhau, đi theo bà ta.
Hoa Hải hương thơm nồng nàn.
Trai xinh gái đẹp đi lại trong khóm hoa, bàn luận sôi nổi về những bông hoa xinh đẹp động lòng người kia.
Thường xuyên nghe thấy tiếng cười đùa vang lên.
Thấy cảnh này, Lâm Chính thở dài.
Gió ấm thổi làm say lòng khách.
Chiến sự ở Bắc Cảnh chưa dứt, nơi này lại là cảnh ca múa yên bình.
Quả là châm chọc.
“Bà Tử Diên đến rồi!”
Bỗng lúc này, có người nào đó hô lên, trai xinh gái đẹp ở hiện trường nhìn về phía điện chủ Tử Long Điện.
Điện chủ Tử Long Điện mặc áo tím, cao quý thoát tục, ung dung phóng khoáng.
Bà ta mỉm cười, đến trước mặt mọi người, sau đó nói lớn.
“Tôi tuyên bố, cuộc thi lễ hội ngắm hoa, chính thức bắt đầu”.