Người nhà họ Hàn vội vàng đi theo gia chủ ra cửa.
Chỉ thấy mấy bóng người nhanh chân đi vào nhà họ Hàn.
"Cậu chủ Ninh Hồng, không ngờ người đầu tiên đến nhà tôi lại là cậu! Đúng là khiến người ta bất ngờ! Mau mau mau, mời vào uống trà!".
Gia chủ Hàn cố nén bi thương, nở nụ cười bước tới.
"Linh bài của Hàn Lạc đâu?".
Thanh niên tên Ninh Hồng mỉm cười hỏi.
Gia chủ Hàn sửng sốt, hơi nhíu mày, nhưng vẫn đáp: "Ở nội đường".
"Thế à? Tôi phải đi xem sao!".
Ninh Hồng nheo mắt, đi thẳng vào nội đường.
Sắc mặt của gia chủ Hàn bỗng chốc sa sầm.
"Gia chủ, việc này..."
Người nhà họ Hàn ở bên cạnh muốn nói lại thôi.
Nhưng gia chủ Hàn không nói gì, lập tức đi theo hắn.
Vào trong linh đường, Ninh Hồng đi thẳng tới trước quan tài của Hàn Lạc, gõ vào quan tài rồi cười nói: "Này! Hàn Lạc! Anh chết thật à? Đừng có lừa tôi thế chứ!".
"Cậu chủ Ninh, cậu làm cái gì vậy?".
"Đừng khinh nhờn cậu chủ nhà chúng tôi như vậy!".
Người nhà họ Hàn ở bên cạnh biến sắc.
"Khinh nhờn?".
Ninh Hồng cười khẩy: "Thế này mà coi là khinh nhờn sao? Nếu được coi là khinh nhờn thì các người định làm gì tôi nào?".
"Cậu chủ Ninh, xem ra cậu đến để phá linh đường rồi!".
Gia chủ Hàn tiến lại gần, mặt không cảm xúc nói.
"Cũng không hẳn là phá linh đường, người đã chết rồi, tôi cũng không thể lôi ra khỏi quan tài để làm gì được! Huống hồ anh ta hi sinh vì nước, khinh nhờn một chiến sĩ hi sinh vì nước, chuyện này mà đồn ra ngoài thì tôi cũng gặp phiền phức", Ninh Hồng cười nói.
"Vậy cậu chủ Ninh đến đây làm gì?".
"Tôi đến để thông báo với nhà họ Hàn các ông một số chuyện".
Ninh Hồng cười nhạt: "Yêu cầu các ông trong vòng ba ngày phải chuyển nhượng toàn bộ mặt bằng cửa hàng ở đường Tây, ngoài ra mấy dự án ở Bắc Vực cũng phải giao hết ra đây!".
Người nhà họ Hàn nghe xong đều biến sắc.
"Nếu chúng tôi không đưa thì sao?", gia chủ Hàn trầm giọng nói.
"Thế thì e là... nhà họ Hàn không thể tiếp tục ở lại Yên Kinh được nữa".
Ninh Hồng lắc đầu nói.
"Hóa ra cậu đến để dọa dẫm!".
Gia chủ Hàn mặt không cảm xúc nói.
"Gia chủ Hàn, ông đừng nói như vậy, tôi không đến để tống tiền dọa dẫm, mà là để bảo vệ nhà họ Hàn các ông".
"Bảo vệ nhà họ Hàn?".
"Chứ sao nữa? Ông phải biết rằng chuyện Hàn Lạc chết trận đã lan khắp Yên Kinh, tất cả mọi người đều đã biết. Mấy năm nay nhà họ Hàn các ông đã đắc tội với bao nhiêu người? Kéo thêm bao nhiêu kẻ thù? Chắc là các ông cũng tự biết rõ! Trước kia có Hàn Lạc, không ai dám động đến nhà họ Hàn các ông, nhưng bây giờ Hàn Lạc chết rồi, còn ai sợ nhà họ Hàn các ông chứ?".
"Tôi nghĩ chẳng bao lâu nữa, kẻ thù của nhà họ Hàn sẽ bắt đầu ra tay trả thù các ông. Nếu không có người bảo vệ, thì sớm muộn gì nhà họ Hàn cũng tan thành mây khói".
"Thế nên, chỉ cần nhà họ Hàn các ông đồng ý với những điều kiện tôi vừa đưa ra, thì nhà họ Ninh tôi đảm bảo các ông bình an vô sự".
Ninh Hồng nheo mắt cười nói.
Hắn vừa dứt lời, người nhà họ Hàn đều tái mét mặt, tỏ vẻ hoảng sợ, nhưng đều rơi vào trầm tư.
Ninh Hồng nói đúng.
Đây là nguy cơ lớn nhất mà nhà họ Hàn phải đối mặt hiện giờ.
Gia chủ Hàn nhắm mắt lại, trầm tư suy nghĩ.
Nhưng đúng lúc này, tiếng huyên náo vang lên.
Sau đó liền thấy một đám người khí thế hùng hổ xông vào linh đường.
"Các cậu làm gì vậy? Ai cho các cậu vào đây?".
"Đứng lại! Tất cả đứng lại cho tôi!".
Lão quản gia liều mạng ngăn cản, nhưng không thể ngăn được, mà còn bị một người đàn ông khỏe mạnh tát cho ngã lăn ra đất.
"Khốn kiếp!".
Hàn Bộ Vĩ nổi giận, lập tức xông tới định ra tay.
Nhưng hiển nhiên những người này đều biết võ, đấu được mấy hiệp, Hàn Bộ Vĩ liền rơi xuống thế hạ phong, bị đánh túi bụi.
"Chết tiệt!".
Người nhà họ Hàn tức không nhịn được, xông tới bao vây.
"Tất cả dừng tay!".
Gia chủ Hàn gầm lên.