TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần - Lâm Chính
CHƯƠNG 4116 “LÔI VÕ TRƯỞNG ĐẾN RỒI!”.

“Sao lại có chuyện đó!”.

Một người đàn ông trung niên đập bàn, đầy vẻ tức giận.

“Ông chủ, có chuyện gì mà lại tức giận như vậy?”.

Quản gia đi vào, ngạc nhiên hỏi.

“Người nhà họ Hàn đã giữ Trương đại sư lại, Trương đại sư vừa gửi tin nhắn cầu cứu tôi!”.

Người đàn ông trung niên nghiến răng nói.

“Cái gì?”.

Quản gia ngạc nhiên, sau đó nhíu mày: “Không đúng, ông chủ, Hàn Lạc tử trận, bây giờ chỗ dựa lớn nhất của nhà họ Hàn đã không còn, như mặt trời về tây, bọn họ lấy đâu ra lá gan giữ Trương đại sư lại?”.

“Ông có ý gì?”.

Người đàn ông trung niên nhìn ông ta.

“Ông chủ, có phải trong chuyện này có gì mờ ám không?”.

“Có mờ ám thì sao? Trương đại sư nói người nhà họ Hàn chém cả chân của người phía ông Khương đến phúng viếng, còn bắt cậu chủ Ninh Hồng túc trực linh cữu! Có người còn bị đánh hấp hối, không biết sống chết thế nào, đúng là vô pháp vô thiên. Ở đây là Yên Kinh, sao bọn họ có thể làm loạn như vậy?”.

Người đàn ông trung niên nói: “Đến đồn cảnh sát gọi vài người đi cùng tôi một chuyến! Hàn Lạc không còn, người nhà họ Hàn vẫn ngông cuồng như vậy, tưởng Yên Kinh là thiên hạ của bọn họ sao?”.

“Ông chủ, Hàn Lạc chết vì chiến tranh, tính chất đặc thù, lúc này chúng ta đến cửa gây chuyện có phải không ổn lắm không?”.

Quản gia hơi lo lắng, cẩn thận nói.

“Gì mà đến cửa gây chuyện? Bây giờ người nhà họ Hàn làm người khác bị thương, sự việc mang tính chất cực kỳ tồi tệ, tôi đang làm công vụ, rõ chưa?”.

Người đàn ông trung niên quát lên.

Quản gia không dám lên tiếng nữa.

Chẳng mấy chốc, một chiếc xe màu đen đến trước cửa nhà họ Hàn.

Người đàn ông trung niên dẫn theo vài cảnh sát mặc thường phục, khí thế hùng dũng đi vào linh đường.

Nhưng mấy người họ vừa bước vào đã bị cảnh tượng trước mắt làm sững sờ.

Ở linh đường tràn ngập tiếng khóc, vô số người quỳ trên đất.

Bọn họ cúi rạp người, không ngừng dập đầu, đau khổ kêu khóc.

Hiện trường tràn ngập sự bi thương.

“Chuyện… Chuyện này là sao?”.

Người đàn ông trung niên mở to mắt, cứ ngỡ mình nhìn lầm.

Phải biết rằng những người quỳ dưới đất dập đầu kêu khóc không có mấy ai là người nhà họ Hàn.

Đa số đều là người của các thế tộc tài phiệt ở Yên Kinh.

Hơn nữa… đa số đều bất hòa với nhà họ Hàn.

Hôm nay bọn họ lại hiếu thuận hơn cả người con hiếu thảo…

“Tu đại nhân!”.

Lúc này, Trương Yên Bình quỳ giữa đám đông mừng rỡ nhìn ông, vừa bò dậy vừa hô gọi.

Người đàn ông trung niên được gọi là Tu đại nhân lập tức nhìn sang.

Khuôn mặt của Trương Yên Bình giàn giụa nước mắt, nhưng rất rõ ràng nước mắt toàn là giả tạo. Trán ông ta bầm tím, dính đầy bụi bặm, xem ra là đã dập đầu không ít lần.

“Trương đại sư? Sao ông lại thành ra thế này?”.

Người đàn ông trung niên há hốc miệng, cứ ngỡ mình nhìn lầm.

“Tu đại nhân, ông đến đúng lúc lắm, ông phải làm chủ cho tôi!”.

Trương Yên Bình sụt sùi hét lên, chạy về phía ông ta.

Nhiều người nhìn thấy Tu đại nhân đến thì như gặp được cứu tinh, đồng loạt đứng dậy hô lên.

“Tu đại nhân, người nhà họ Hàn quá vô pháp vô thiên! Chúng tôi đến viếng mà bọn họ lại đánh chúng tôi!”.

“Tu đại nhân, ông xem người của tôi bị đánh gãy hết xương cốt rồi! Bọn họ thật là ác độc!”.

“Không biết nhà họ Hàn tìm đâu ra người có võ công lợi hại lắm, ở Yên Kinh đúng là vô pháp vô thiên, làm xằng làm bậy. Tu đại nhân, ông phải làm chủ cho chúng tôi!”.

Bọn họ khóc lóc càng dữ hơn.

Nhưng không phải vì Hàn Lạc, mà là khóc lóc kể lể với Tu đại nhân.

Tu đại nhân nghe vậy thì bốc hỏa, nhìn sang Lâm Chính.

“Những chuyện này đều là cậu làm sao?”.

“Ông đang chất vấn tôi sao?”.

Lâm Chính không nhìn ông ta lấy một cái, thờ ơ hỏi.

“Thật ngông cuồng! Người trẻ tuổi, đây là Yên Kinh, sao cậu dám ngông cuồng như vậy? Ban ngày ban mặt mà đánh người ta bị thương? Hơn nữa còn là trước linh đường của Hàn đại thống soái? Cậu đang đạp lên pháp luật của Long Quốc!”.

Tu đại nhân phất tay: “Người đâu, đưa về thẩm tra!”.

“Vâng!”.

Người đằng sau lập tức tiến lên.

“Đưa tôi đi?”.

Lâm Chính liếc nhìn Tu đại nhân: “Ông là ai?”.

“Tôi là người đứng đầu cục trật tự của Yên Kinh!”.

Tu đại nhân nói.

“Vậy có lẽ ông không có tư cách bắt tôi đi”.

Lâm Chính lắc đầu.

Lúc này, ông hai nhà họ Hàn tiến lên.

“Tu đại nhân, tôi khuyên ông tốt nhất đừng xen vào chuyện này, không thì ông sẽ hối hận cả đời, xin hãy về cho”.

Ông hai nhà họ Hàn có duyên gặp mặt Tu đại nhân một lần nên mới có lòng tốt nhắc nhở.

Tu đại nhân sầm mặt lại, quát: “Hàn Nhị! Nhà họ Hàn của ông mời một kẻ tai họa như vậy sẽ chỉ khiến nhà họ Hàn không ngóc đầu lên được! Tôi khuyên các ông nên ngoan ngoãn giao cậu ta ra, nếu không, các ông cũng phải đi với tôi một chuyến!”.

“Tu đại nhân, tôi chỉ muốn tốt cho ông!”.

“Tôi cũng chỉ muốn tốt cho nhà họ Hàn, đừng nói Hàn đại thống soái đã qua đời, dù cậu ấy có ở đây cũng không thể ngang tàng như vậy”.

Tu đại nhân nói: “Nếu các ông vẫn cố chấp thì đừng trách tôi bắt hết tất cả các ông!”.

“Ông… Haizzz, thôi được!”.

Ông hai nhà họ Hàn không khuyên nổi Tu đại nhân, đành từ bỏ.

“Ra tay!”.

Tu đại nhân cũng không khách sáo, sau đó hét lên.

Đúng lúc ấy.

Ting ting…

Tiếng còi xe ô tô vang lên.

Sau đó thì thấy một chiếc xe dừng ở trước cửa nhà họ Hàn.

Tu đại nhân không quan tâm, nhưng người đằng sau lại không khỏi la lên.

“Lôi võ trưởng đến rồi!”.

“Lôi võ trưởng? Lôi Phúc võ trưởng?”.

Tu đại nhân rùng mình, quay đầu lại.

Lôi Phúc ăn mặc giản dị, bước vào cửa.

Đến gần cửa, ông ta gỡ mũ, vẻ mặt nghiêm túc đi tới.

“Lôi võ trưởng, sao ông lại đến đây?”.

Tu đại nhân không khỏi bất ngờ, mau chóng bước tới.

“Là Tu Hổ à?”.

Lôi Phúc cực kỳ bất ngờ, đang định nói vài câu với Tu Hổ, đột nhiên liếc thấy bóng người ngồi trước linh đường, lập tức mừng rỡ, mau chóng bước tới trước.

“Tướng Lâm, cậu cũng ở đây sao?”.

Đọc truyện chữ Full