“Kính chào Lâm minh chủ!”
“Kính chào Lâm minh chủ”.
Phong Khởi và Phong Hồng đồng thời đứng dậy, chắp tay lại hành lễ với Lâm Chính.
Bọn họ đều là những người từng tham gia trận chiến ở núi Thiên Thần, cũng đã tận mắt nhìn thấy thực lực của Lâm Chính, đương nhiên sẽ ngưỡng mộ và khâm phục, không dám lỗ mãng.
Nhưng một số người của các thế tộc khác lại không có biểu hiện gì.
“Đây chính là Lâm minh chủ người đã đánh bại Diệp Viêm sao? Trông trẻ tuổi như thế này, mà đã có bản lĩnh đánh bại Lục Địa Thần Tiên, xem ra lời đồn đãi là có thật, e rằng người này thật sự có được bảo vật trong thần mộ chí tôn!”
Lúc này, đại diện của Đại Thụ quét mắt nhìn Lâm Chính, nhẹ giọng nói.
Lâm Chính nhìn Căn Hành, không nói gì.
Người đại diện Địa Chi Thiên ngẩng đầu lên nhìn Lâm Chính, sau đó vội vàng cúi đầu xuống.
“Lâm minh chủ, nếu anh có bảo vật trong thần mộ chí tôn thì có thể lấy nó ra cho chúng tôi xem, để chúng tôi mở mang tầm mắt được không?”
Lúc này, đột nhiên có một người nào đó lên tiếng.
Câu nói vừa dứt, tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm vào Lâm Chính bằng ánh mắt sáng rực.
Ngay cả Phong Khởi và Phong Hồng cũng nhìn anh.
Mặc dù cả hai người đều ngưỡng mộ Lâm Chính, nhưng sự khát khao đối với bảo vật của họ vẫn còn rất mãnh liệt.
Ánh mắt của Lâm Chính đông cứng lại.
Sao phải lấy xương chí tôn ra cho các người xem chứ?
Nếu không lấy ra thì sao?
Sở Thu cực kỳ tức giận, vừa định nổi đóa thì bị Lâm Chính cản lại.
“Vậy mọi người có thể lấy bảo vật của gia tộc mình ra cho người khác xem một lát không?”
Lâm Chính lạnh lùng hỏi.
“Chúng tôi không mang theo”.
“Vậy tôi cũng không mang theo”.
“Nếu Lâm minh chủ không muốn cho mọi người xem thì cứ nói thẳng, cần gì phải nói thế chứ?”
Căn Hành lắc đầu lạnh lùng nói, vẻ mặt hiện rõ sự khinh thường.
“Đúng vậy! Tôi đúng là không muốn cho mấy người xem!”
Lâm Chính không thèm để ý, nói thẳng.
Câu nói vừa dứt, khuôn mặt của Căn Hành nhíu chặt lại: “Quả nhiên Lâm minh chủ còn trẻ nên ngông cuồng, thật không biết phép tắc!”
“Tôi không hề quen biết với các người, vậy mà các người lại muốn xem bảo vật của tôi, rốt cuộc ai mới là người không biết phép tắc đây?”
Lâm Chính lạnh lùng nói.
Vẻ mặt của Căn Hành hơi thay đổi nhưng vẫn không nói gì, ông ta nhắm mắt lại.
“Hạo Thiên đại nhân đến!”
“Cô Ngạo đến!”
Vào lúc này, một tiếng hét lớn vang vọng khắp phòng hội nghị.
Mọi người lập tức ngừng bàn bạc, nhao nhao đứng dậy nhìn về phía cửa chính.
Lại thấy Hạo Thiên và một cô gái trắng như tuyết đang đi vào phòng hội nghị.
Tóc của cô gái trắng như tuyết, lông mày cũng trắng như tuyết, nước da càng thêm trắng nõn không tì vết, cô ta mặc một bộ đồ bằng lụa, cả người giống như được làm ra từ băng tuyết.
Đẹp!
Rất đẹp!
Vẻ đẹp cực kỳ hư ảo.
Lâm Chính quan sát cô gái, cảm thấy ớn lạnh sống lưng.
Cô gái đó cũng đưa mắt nhìn lướt qua đám đông.
Đôi mắt cô ta là màu xanh băng, mắt ngọc mày ngài, môi anh đào ửng đỏ, dáng người thướt tha không ai sánh bằng, bước chân tựa như hoa sen.
Nhiệt độ trong phòng hội nghị điên cuồng giảm xuống vì sự xuất hiện của cô gái này, ngay cả với tu vi của Lâm Chính cũng cảm thấy hơi mát mẻ.
Cô ta chính là cô chủ của thế gia Ngạo Tuyết, Ngạo Hàn Mai sao?
Quả nhiên là rất xuất sắc.
Mọi người nhao nhao nhìn chằm chằm vào cô gái ấy, nghĩ thầm.
“Cô Ngạo, chúng ta bắt đầu thôi”.
Hạo Thiên lịch sự nói, sau đó đi đến chỗ ngồi ở trên cùng.
Mọi người lần lượt ngồi xuống.
Nhưng vào ngay lúc này, Ngạo Hàn Mai đột nhiên lên tiếng.
Giọng nói êm tai nhưng tràn đầy sự lạnh lùng.
“Đợi đã!”
Bước chân của Hạo Thiên hơi cứng lại, quay đầu lại nhìn cô ta.
Ngạo Hàn Mai đi chậm rãi về phía Hạo Thiên, sau đó lướt qua ông ta, đi một mạch đến chiếc ghế trên cùng rồi ngồi xuống.
Thấy vậy, tất cả mọi người đều trợn tròn mắt.
Vị trí đó là chỗ ngồi của Hạo Thiên mà!
Ánh mắt của Lôi Hổ run lên.
Những người khác đều không nói nên lời.
Nhưng Ngạo Hàn Mai lại nhẹ giọng nói: “Hạo Thiên đại nhân, có thể bắt đầu được rồi!”
Giọng nói rất bình tĩnh và nhẹ nhàng, không hề mang theo bất kỳ cảm xúc nào trong đó.
Hạo Thiên im lặng quan sát, sau đó tìm một chỗ ngồi ở gần đó rồi ngồi xuống.
“Đại nhân!”
Lôi Hổ bước về phía trước nói nhỏ, giọng nói tràn đầy sự tức giận.
Việc này quả thực là đảo khách thành chủ.
“Không sao!”
Hạo Thiên khẽ vẫy tay, nói nhỏ: “Kệ cô ta đi”.
Lôi Hổ siết chặt nắm đấm, nhưng Hạo Thiên đã nói vậy rồi thì ông ta cũng không thể làm gì được.
Hội nghị chính thức bắt đầu.
“Các người, đều là người của các thế tộc siêu bá chủ ở vực Diệt Vong nhỉ?”
Hạo Thiên còn chưa mở miệng, Ngạo Hàn Mai đã lập tức lên tiếng.
Ai không biết còn nghĩ rằng cô ta mới là thủ lĩnh của Lôi Trạch Thiên Các.
"Cô Ngạo có chỉ bảo gì sao?”
Phong Khởi mỉm cười, chắp tay lại nói.
“Đại hội lần này là tôi bảo Hạo Thiên tổ chức, với mục đích muốn nhờ các người giúp tôi chữa căn bệnh trong người tôi, tất cả các người đều là thủ lĩnh của các thế tộc siêu bá chủ ở vực Diệt Vong, ắt là tinh thông y võ. Thế gia Ngạo Tuyết đã hết cách cứu chữa căn bệnh của tôi, vốn dĩ tôi cũng không hy vọng gì ở các người, nhưng anh họ của tôi cứ khuyên tôi triệu tập những người tài đến cố gắng chữa trị, do đó tôi mới gọi mọi người đến đây”.
Mặt Ngạo Hàn Mai không cảm xúc nói: “Nhưng tôi không biết được các người có năng lực này hay không?”
Mọi người nghe thấy thế mới chợt bừng tỉnh.
Làm rầm rộ buổi trời, hóa ra Ngạo Hàn Mai gọi mọi người đến để khám bệnh!
Tuy nhiên, ngay cả thế gia Ngạo Tuyết cũng không thể chữa được căn bệnh này, chẳng phải đây là một căn bệnh nan y sao?
“Không biết cô Ngạo mắc bệnh gì?”, Phong Khởi vội vàng hỏi lại.
Mọi người đồng thời nhìn sang, ánh mắt rực lửa.
Ngạo Hàn Mai im lặng trong chốc lát, từ từ nói ra bốn chữ.
“Hàn Giang Cô Huyết!”
Lời vừa dứt, vẻ mặt của tất cả mọi người đều thay đổi!