Cái gì? Thật sự vào rồi sao?"
Bên trong sân bên cạnh, đám người tụ tập lại cùng nhau dưới gốc cây đại thụ, ly rượu trong tay Căn Hành hơi khựng lại, ánh mắt kinh ngạc nhìn về phía người đang chạy vào báo cáo.
"Vào rồi, một nam một nữ, cửa sổ đóng chặt quá, căn bản nhìn không thấy bên trong là cái gì!"
Đám người đó mô tả sinh động như thật.Căn Hành nghe thấy vậy thì lập tức cười lớn.
"Tôi còn tưởng rằng Ngạo Hàn Mai kia thuần khiết như nào, chẳng ngờ cũng là dạng lẳng lơ ong bướm, e là cô ta sẽ làm mất mặt thế gia Ngạo Tuyết!"
“Đại nhân, nói như vậy, chúng ta cũng không thể lấy cớ kiểm tra cô ta để bắt cô ta cởi được?”
Đám người bên cạnh cười xởi lởi.
"Thế thì có tác dụng gì? Không nghe Ngạo Hàn Mai nói sao? Nếu như kiểm tra rồi mà không chữa được thì sẽ bị diệt tộc. Mấy người có bảo đảm chúng ta có thể chữa khỏi cho 'Hàn Giang Cô Huyết' sao?"
"Cái đó. . . Cái đó chữa như thế nào chứ? Có điều thằng nhãi của liên minh Thanh Huyền. . . . . ."
"Tuổi trẻ làm việc không suy tính nhiều, cũng không biết tính nghiêm trọng của hậu quả để lại, cứ mặc kệ, để tùy theo ý hắn, chúng ta xem kịch hay là được rồi".
"Nếu như vậy, chẳng phải liên minh Thanh Huyền sẽ bị tiêu diệt sao?"
"Việc diệt tộc có liên quan gì đến chúng ta chứ? Vừa hay chúng ta có thể lợi dụng liên minh Thanh Huyền để kiểm tra thực lực của gia tộc Ngạo Tuyết, xem rốt cuộc có thực sự lớn mạnh như lời đồn hay không!"
"Vâng!"
Ý kiến này của Căn Hành rất có tính thỏa luận trong đám thế tộc siêu bá chủ. Mọi người đã không chú ý đến điểm này.
Theo như quan điểm của họ, việc Lâm Chính chữa khỏi "Hàn Giang Cô Huyết' là hoàn toàn không thể xảy ra.
"Có chuyện này sao?"
Trong đại sảnh, Hạo Thiên nghe thấy Lôi Hổ báo cáo thì nhíu chặt hai hàng lông mày lại.
"Hạo Thiên đại nhân, nếu đã như vậy, Lâm minh chủ không thể không chữa khỏi cho cô Ngạo Hàn Mai, bằng không, một khi những chuyện này truyền đến tai gia tộc Ngạo Tuyết, liên minh Thanh Huyền nhất định sẽ bị xóa sổ. Chúng ta có cần can dự vào không?", Lôi Hổ do dự muốn nói lại thôi.
"Đã không kịp nữa rồi!"
Hạo Thiên lắc đầu, nói với giọng lãnh đạm: "Tuy Lâm minh chủ tuổi còn trẻ, nhưng vô cùng thông minh, cậu ta nhất định đã suy tính chuyện này từ trước rồi, cứ để cậu ta tự quyết đi!"
"Việc này... thôi được rồi!"
Trong gian phòng.
Ùng ục. . .Trong lò luyện đan phát ra từng tiếng bọt khí nổ tung, ngọn lửa khẽ bốc cháy, khiến nhiệt độ bên trong phòng tăng lên hơn mười độ.
Lâm Chính vừa điều chỉnh độ lửa vừa nói: "Cô Ngạo, chúng ta bắt đầu thôi!"
Ngạo Hàn Mai hơi sửng sốt, trên khuôn mặt thanh tú nhỏ nhắn, trắng nõn nà của cô hiện lên vẻ ngạc nhiên kỳ dị.
Mặc dù cô biết cái chết đang rất cận kề, nhưng cô đã nghĩ thông suốt mọi việc từ lâu rồi, cũng không còn bận tâm đến mọi thứ nữa, nhưng nếu thật sự phải trần trụi không mảnh vải che thân trước mặt người đàn ông xa lạ như này……
Thật sự khó mà làm được.Sự ngượng ngùng trong lòng khiến chân tay cô bỗng cứng đơ.
"Sao thế? Không bỏ ra được sao?"
Lâm Chính nhíu mày lại: "Cô muốn chết hay muốn giữ thể diện?"
"Anh có thể chữa khỏi cho tôi thật sao?", Ngạo Hàn Mai nói với giọng gượng gạo.Nhưng câu nói đó vừa thốt ra, cô lại cảm thấy vô cùng thừa thãi.
Cái thằng cha này làm sao có thể chữa khỏi 'Hàn Giang Cô Huyết' chứ?
"Tôi đã biết về căn bệnh này sau khi tham khảo từ những cuốn sách cổ được cất chứa tại Lôi Trạch Thiên Các. Tôi nghĩ nó gần giống như hội chứng xơ cứng teo cơ. Người khác có thể không chữa được, nhưng tôi có thể thử!", Lâm Chính nói.
"Anh chữa kiểu gì?", Ngạo Hàn Mai lập tức hỏi.
Lâm Chính nghe thấy vậy, lập tức dừng tay lại, nhìn cô đầy hờ hững.
"Sao thế?"
Đôi mày lá liễu của Ngạo Hàn Mai hơi cau mày.
"Tôi nói này cô Ngạo, cô có hiểu về y thuật không?"
"Nhà họ Ngạo Tuyết chúng tôi tinh thông y đạo, làm sao tôi có thể không hiểu y thuật chứ?"
"Nếu cô hiểu về y thuật thì cũng nên biết tôi có thể chữa khỏi cho cô hay không. Điều đầu tiên phải làm là để tôi xem tình trạng bệnh của cô rồi mới có thể phán đoán được, đạo lý này, chẳng phải một đứa trẻ ba tuổi cũng biết hay sao? Nếu cô vẫn tiếp tục không cởi quần áo ra, tôi làm sao có thể quan sát tình trạng bệnh của cô được", Lâm Chính trầm ngâm.
Ngạo Hàn Mai ngẩn ra, do dự một lúc rồi cuối cùng cũng cởi bỏ quần áo.Chiếc áo khoác băng mỏng tanh như cánh ve sầu từ từ rơi xuống đất, để lộ làn da trắng như tuyết của Ngạo Hàn Mai.
Làn da của mịn màng không tỳ vết, không có dù chỉ một nốt muỗi cắn.
Nhưng nếu nhìn kỹ, có thể thấy được nước da của cô vô cùng yếu ớt, không có chút hồng hào nào, thậm chí có những cố còn gần như băng tuyết.
Lâm Chính quan sát tỉ mỉ, nhưng không hề chú ý đến những bộ phận nhạy cảm.Hai gò má của Ngạo Hàn Mai thấp thoáng ửng hồng, cô khẽ nhắm mắt lại, cơ thể mảnh mai run lên khe khẽ.
"Xong chưa?", cô hỏi với giọng run rẩy.
Nhưng Lâm Chính lại chẳng phát ra tiếng.Ngạo Hàn Mai hơi khó chịu.
Chẳng lẽ, thằng cha háo sắc này bị thân thể của mình làm cho ngây ngốc rồi?Cô đột nhiên mở mắt ra, hung hăng trừng mắt nhìn Lâm Chính.
Tuy nhiên, Lâm Chính lại tập trung vào bên mạn sườn của cô, đôi mắt sáng như sao của anh đang trầm tư, nhưng lại chẳng nhìn ra một chút dục vọng nào trong đó.Ngạo Hàn Mai hơi sửng sốt.
Là mình đã nghĩ oan cho người này sao?
Một lúc sau.
"Xong rồi!", Lâm Chính thu lại ánh mắt, nói bằng giọng thản nhiên.
"Có chữa được không?", Ngạo Hàn Mai hắng giọng nói.
"Được!", Lâm Chính yên lặng gật đầu.
Lời nói vừa vang lên, Ngạo Hàn Mai cảm thấy như vừa bị sét đánh, cả người cô đứng ngây ra tại chỗ. . .