TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần - Lâm Chính
CHƯƠNG 4147 “NHƯNG CHÁU CHỈ GẶP MỘT LẦN”

Rời khỏi căn phòng Ngạo Hàn Mai dẫn Lâm Chính tới phòng khách.

“Chị tôi không làm khó anh chứ”, Ngạo Hàn Mai lên tiếng.

“Tính tình chị cô đúng là kỳ lạ, có điều tôi cảm thấy cô ấy cũng rất yêu thương cô”, Lâm Chính cười.

“Yêu thương tôi. Sao anh nghĩ vậy. Tôi và chị ấy cùng bố khác mẹ, ít nói chuyện”, cô ta lắc đầu.

“Vậy sao?”

“Được rồi, anh mau đi nghỉ ngơi đi, ngày mai cùng chị tôi đi săn. Sau khi đi săn sẽ sắp xếp người đưa anh rời khỏi đây”.

“Tại sao tôi không tự đi được?”

“Giờ tôi muốn đưa anh đi luôn này. Anh ở đây tôi lo sẽ gặp nguy hiểm nhưng buổi đi săn ngày mai chị tôi muốn anh đi cùng. Nếu giờ anh rời đi, với tính cách của chị ấy sợ rằng sẽ tìm anh tới chân trời góc bể đấy. Vì vậy anh vẫn nên làm theo ý của chị ấy đi”, Ngạo Hàn Mai thở dài.

Việc cô ta đưa Lâm Chính về thế gia Ngạo Tuyết chắc đã được truyền đi khắp nơi rồi.

Nếu Lâm Chính còn ở đây, Ngạo Hàn Mai là người được chọn vào vị trí tộc trưởng thì sẽ tạo ra áp lực cho những ứng cử khác, vì vậy hiện tại những người muốn anh chết rất nhiều. Lâm Chính cũng đồng ý với những gì cô ta nói.

Mặc dù chỉ gặp cô gái kia có một lần nhưng Lâm Chính có thể cảm nhận được tính cách cực đoan của cô ta. Cô ta làm việc gì cũng đều vậy cả.

Nếu như Lâm Chính thật sự bỏ đi thì e rằng đối phương sẽ đuổi theo tới tận Giang Thành mất...

“Tôi biết rồi, ngày mai sẽ đi cùng mọi người vậy”.

“Được, vậy thì tôi cũng sắp xếp chỗ ở cho người của anh. Anh nghỉ sớm đi”, Ngạo Hàn Mai nói rồi quay người rời đi.

Đúng lúc này người quản gia vội vàng bước vào.

“Hóa ra cô ở đây”, người này thở phào.

“Bác Văn, muộn vậy rồi tìm tôi có việc gì thế?”, Ngạo Hàn Mai chau mày

“Cô hai, người của Sương tộc nhất mạch tới rồi. Nói là muốn gặp cô, mời cô đi cùng tôi”.

Sương tộc nhất mạch sao? Ngạo Hàn Mai nín thở.

“Ai vậy”, Lâm Chính tò mò hỏi.

“Người phía bên Ngạo Thiên Sương”, cô ta nói.

Lâm Chính lẳng lặng gật đầu. Ngạo Thiên Sương bặt vô âm tín, đối phương bất an nên đương nhiên là tới hỏi chuyện.

“Không tránh nổi đâu, đi xem thế nào”, Lâm Chính nói.

“Ừm”, Ngạo Hàn Mai gật đầu sau đó cùng quản gia đi tới sảnh chính.

Lúc này có vài người ngồi bên trong. Ngoài người của Sương Tộc Nhất Mạch ra thì thế gia cũng cử vài người khác tới. Ngạo Hàn Mai thấy căng thẳng, cố gắng giữ vẻ tự nhiên.

“Hàn Mai tới rồi, mau chào chú Tả và thế gia đại nhân”,

Tộc trưởng cười nói. Ngạo Hàn Mai lập tức hành lễ: “Ngạo Hàn Mai chào chú Ngạo Tả, chào Ngạo Ly Phượng đại nhân”.

Người tên Ngạo Ly Phượng liếc nhìn Hàn Mai và gật đầu nhưng không nói gì.

Ngạo Tả thì hừ giọng: “Ngạo Hàn Mai, chú hỏi cháu, chuyến đi tới Lôi Trạch Thiên Các lần này cháu có gặp Thiên Sương không?”

“Có ạ”, cô ta nói.

“Nhưng cháu chỉ gặp một lần”

“Gặp ở đâu?”

"Anh Thiên Sương vừa tới Lôi Trạch Thiên Các thì nói là muốn gặp phu quân của cháu . Cháu cùng phu quân và Hạo Thiên đại nhân tới gặp. Anh ấy muốn phu quân của cháu chỉ phương pháp chữa bệnh Hàn Giang Cô Huyết nhưng phu quân của cháu không đồng ý nên rời đi rồi”.

“Tại sao không chỉ”, Ngạo Ly Phượng hỏi.

“Bởi vì dù có dạy thì thế gia Ngạo Tuyết cũng không thể học được”, Ngạo Hàn Mai lắc đầu.

Đọc truyện chữ Full