TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần - Lâm Chính
CHƯƠNG 4153 MAU CỨU TÔI VỚI!”.

Ngạo Hàn Mai hoàn hồn, rút ngay băng kiếm bên hông ra, kề lên cổ Ngạo Đại Nhĩ.

"Anh dám bán đứng chúng tôi?".

"Cô Hàn Mai, hiểu lầm! Hiểu lầm rồi! Tôi... tôi không biết tại sao bọn họ lại ở đây! Tất cả chỉ là hiểu lầm!".

Ngạo Đại Nhĩ run lên bần bật, vội xua tay nói.

"Còn dám cãi?".

Ngạo Hàn Mai tức điên lên, đang định chém Ngạo Đại Nhĩ.

Nhưng đúng lúc này, Lâm Chính khẽ quát: "Khoan đã!".

Ngạo Hàn Mai khựng lại, ngoảnh sang nhìn.

"Đừng ra tay vội, nhìn những người này đi".

Lâm Chính nói.

Ngạo Hàn Mai lập tức nhìn về phía đám người Ngạo Hỏa Vân.

Chỉ thấy bọn họ ai nấy tỏ vẻ chế giễu, nhìn cô ta với dáng vẻ chơi đùa.

Ngạo Hàn Mai mơ hồ nhận ra điều gì đó.

"Nếu cô giết Ngạo Đại Nhĩ, thì đám Ngạo Hỏa Vân sẽ không động đến cô nữa, bởi vì cô đã vi phạm tộc quy, ra tay sát hại tộc nhân, bọn họ sẽ đến ngay thế gia tố cáo tội ác của cô, để thế gia đối phó với cô, thậm chí tộc Diệp Mạch cũng sẽ bị liên lụy".

Lâm Chính nói.

Ngạo Hàn Mai không nói câu nào.

Thảo nào đám Ngạo Hỏa Vân không vội ra tay ngay.

Hóa ra bọn họ đang chờ Ngạo Hàn Mai ra tay giết Ngạo Đại Nhĩ.

Như vậy thì bọn họ không cần rút kiếm ra nữa, mà chỉ cần giao Ngạo Hàn Mai cho thế gia là được.

Nghe Lâm Chính nói thế, Ngạo Hỏa Vân bình thản nhìn anh.

"Không ngờ đầu óc của thằng họ Lâm này lại thông minh hơn con khốn Ngạo Hàn Mai kia nhiều".

Ngạo Hồng Hỏa ở bên cạnh cười đầy khinh miệt: "Anh đoán không sai, người của tộc chi dưới thấp kém này quả thực không phải người của chúng ta. May mà chúng tôi biết hắn có khả năng thuận phong nhĩ, cũng cực kì tham tiền, chắc chắn sẽ tìm cách kiếm một khoản từ các cô. Nếu hắn dẫn đường cho các cô thì chắc chắn sẽ đi đường này, thế nên anh Hỏa Vân đã dẫn theo chúng tôi chờ sẵn ở đây. Không ngờ mọi chuyện đúng như dự liệu của anh Hỏa Vân, các cô đi qua đây thật! Ha ha ha!".

Bọn họ cười lớn, dương dương đắc ý.

Ánh mắt nhìn Ngạo Hỏa Vân cũng tỏ vẻ vô cùng cung kính.

“Các cậu chủ cô chủ, chuyện này không liên quan gì đến tôi cả, tôi chỉ muốn kiếm thêm chút chứ không có ý định gì khác, xin hãy tha cho tôi”.

Ngạo Đại Nhĩ sợ đến mức hồn vía lên mây, vội vàng quỳ xuống đất, chắp tay xin tha.

Nơi này đồng không mông quạnh, gần như không ai tìm tới tận đây.

Nếu bị Ngạo Hỏa Vân giết người diệt khẩu thì sợ là người của gia tộc còn không tìm thấy được thi thể của bọn họ.

“Tôi nói tôi tha cho anh thì anh có tin không?”.

Ngạo Hỏa Vân bình thản nói.

Giọng nói lạnh lẽo, không chút cảm xúc.

Vào tai Ngạo Đại Nhĩ chẳng khác nào âm thanh của ác ma.

Ngạo Đại Nhĩ ngẩn người ra.

Đúng vậy, đám Ngạo Hỏa Vân muốn giết Lâm Chính và Ngạo Hàn Mai thì sao có thể tha cho hắn chứ?

Như vậy thì chẳng phải hành vi của bọn họ sẽ bị lộ sao?

“Được rồi, đừng nhiều lời nữa, ra tay đi”.

Ngạo Hỏa Vân điềm nhiên nói, dường như không chút quan tâm đến mấy người này.

“Ngạo Hỏa Vân, anh định giết người thật sao? Chỉ vì chúng tôi là người bị tình nghi?”.

Ngạo Hàn Mai nghiến răng nói.

“Thà giết nhầm còn hơn bỏ sót!”.

Ngạo Hỏa Vân vung tay lên.

Người ở phía trước lập tức xông tới.

Khí kình đáng sợ cuồn cuộn như thủy triều ùa về phía ba người.

Ngạo Đại Nhĩ tu vi không cao, trong tuyệt cảnh này lập tức bị khí kình của đối phương làm cho chấn động chết ngất.

Ngạo Hàn Mai biết mình đã rơi vào đường cùng, chỉ có thể liều chết đánh một trận.

Nhưng đúng lúc cô ta vừa rút kiếm ra thì Lâm Chính ở bên cạnh bất ngờ rút điện thoại ra đưa cho cô ta.

“Cầm lấy”.

“Làm gì vậy?”.

Ngạo Hàn Mai sửng sốt hỏi.

“Làm phiền cô chụp lại cảnh tượng tiếp theo, nhớ là quay video, cầm về cho người của thế gia xem, là bọn họ ra tay trước”.

Lâm Chính nói.

Ngạo Hàn Mai có chút ngây người: “Chúng ta còn về được sao?”.

“Cô cứ làm theo lời tôi nói là được!”.

Lâm Chính nhét điện thoại vào tay Ngạo Hàn Mai, sau đó rút Thiên Sinh Đao ra, chậm rãi giơ lên.

Ngạo Hàn Mai hoàn toàn không hiểu Lâm Chính định làm gì.

Nhưng bây giờ cô ta chỉ đành lựa chọn tin tưởng anh.

Cũng may Ngạo Hàn Mai vẫn biết những thao tác điện thoại cơ bản, chĩa thẳng ống kính về phía đám Ngạo Hỏa Vân đang xông tới.

“Ngu xuẩn!”.

Ngạo Hồng Hỏa tỏ vẻ khinh bỉ, dẫn đầu xông lên, tấn công Lâm Chính.

Hắn đã thấy ngứa mắt người này từ lâu.

Tuy bây giờ Lâm Chính chỉ là người tình nghi, nhưng trong mắt bọn họ, kẻ bị tình nghi chính là hung thủ.

Ngạo Hồng Hỏa giơ cao băng đao, lưỡi đao tỏa ra hàn khí cuồn cuộn chẳng khác nào chiếc máy cắt thịt, chém thẳng về phía Lâm Chính.

Nhưng đúng lúc băng đao đánh tới.

Ầm!

Thiên Sinh Đao trong tay Lâm Chính bỗng tỏa ra rất nhiều dị hỏa khủng khiếp, lập tức hòa tan băng tuyết xung quanh.

Ngạo Hồng Hỏa há hốc miệng, còn chưa kịp phản ứng, thì dị hỏa trên thân đao đã ập về phía người hắn.

“Cẩn thận!”.

Có người kinh hãi kêu lên.

Nhưng… đã muộn.

Ngạo Hồng Hỏa bị dị hỏa nuốt chửng, cả người bị thiêu đốt, lăn từ trên lưng ngựa xuống, giãy đành đạch dưới đất như lên cơn điên.

“Cứu tôi với! Cứu tôi với!”.

“Mau cứu tôi với!”.

Hắn vừa điên cuồng dập ngọn lửa trên người vừa gào lên rát cổ bỏng họng.

Những người còn lại đều biến sắc, vội vàng dừng việc tấn công để dập lửa cho Ngạo Hồng Hỏa.

Nhưng đây không phải ngọn lửa bình thường, sao có thể dễ dàng dập tắt như vậy chứ?

Ngạo Hồng Hỏa nhíu chặt mày, tung người nhảy từ trên lưng ngựa xuống, lòng bàn tay biến hóa, hiện ra một thứ đen sì như miếng băng, đánh lên người Ngạo Hồng Hỏa.

Thứ này vừa chạm vào dị hỏa đã lập tức hóa thành chất lỏng đen sì, tưới lên dị hỏa, khiến ngọn lửa nhỏ đi không ít.

Lặp đi lặp lại vài lần, dị hỏa mới dần bị dập tắt.

Nhưng lúc này, Ngạo Hồng Hỏa đã bị thiêu cháy thành than, ngũ quan bị hủy hoại, toàn thân không còn chỗ nào lành lặn, trong miệng phả ra hơi thở yếu ớt, chỉ còn thoi thóp hơi tàn…

Những người xung quanh đều hít vào khí lạnh.

Đọc truyện chữ Full