TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần - Lâm Chính
CHƯƠNG 4155 "ĐỪNG HỎI NHIỀU NHƯ VẬY, ĐI THÔI!"

"Dị băng?"

Lâm Chính cau mày.

Đó là lần đầu tiên anh nghe thấy thứ này.

"Giết!"

Tiếng thét lãnh đạm của Ngạo Hỏa Vân truyền ra xa.

Tất cả những người trong gia tộc Ngạo Tuyết ở xung quanh đều chạy đến.

Ngạo Hàn Mai không còn do dự gì nữa, giơ kiếm lên chuẩn bị chiến đấu.

Hai bên giao tranh kịch liệt.

Ngạo Đại Nhĩ lúc này mới chợt tỉnh, lặng lẽ trốn sang một bên.

"Đông cứng!"

Ngạo Hỏa Vân vung tay trong không trung và quát lên một tiếng.

Rắc rắc!

Những móng vuốt ma quỷ đột nhiên mọc ra từ mặt đất dưới chân Lâm Chính, đóng băng cơ thể anh lại.

"Giết!"

Ngạo Hỏa Vân lại hét lên một tiếng, giơ hai tay lên cao quá đầu, lòng bàn tay khép lại. Trong lòng bàn tay hình thành một lượng lớn vật chất giống như băng màu đen, nhanh chóng ngưng tụ thành một lưỡi kiếm băng khổng lồ, chém về phía Lâm Chính.

Vù vù vù...

Cùng lúc đó, dị hỏa bùng lên từ cơ thể Lâm Chính làm tan chảy băng tuyết xung quanh.

Lớp băng giam giữ cơ thể anh cũng tan chảy, nhưng tốc độ tan chảy của nó chậm hơn đáng kể so với các lớp băng khác.

Anh cầm Thiên Sinh đao, trở tay phản đòn.

Thiên Sinh đao không thể giết người, nhưng ngọn lửa đáng sợ trên thanh đao giống như một con rồng lửa đang gầm thét, lao về phía Ngạo Hỏa Vân.

Biết sức mạnh của dị hỏa, Ngạo Hỏa Vân không dám liều mạng. Anh ta tách hai lòng bàn tay ra, lưỡi kiếm băng giữa hai lòng bàn tay nhanh chóng va chạm vào nhau. Chỉ trong một hơi thở, một tảng băng khổng lồ đã hình thành và bay về phía Lâm Chính.

Nhưng dưới nhiệt độ cao đáng sợ của dị hỏa, tảng băng tan chảy trong nháy mắt.

Một khối chất lỏng đen như mực tràn ngập con đường mòn.

"Lâm minh chủ...."

Ngạo Hàn Mai đang bị Ngạo Hồng Hỏa tấn công không khỏi kêu lên cầu cứu.

Lâm Chính nhìn sang.

Anh nhận ra rằng Ngạo Hàn Mai đang bị bao vây.

Sau khi được Lâm Chính chữa trị, tu vi của cô đã sa sút, hiện tại lại phải một mình chiến đấu với tất cả cao thủ tài giỏi của tộc Sương Mạch thì đương nhiên không thể cầm cự được.

Nếu cuộc chiến tiếp tục như vậy, dù Lâm Chính có thắng thế thì Ngạo Hàn Mai cũng không thể nào chống đỡ được.

Đôi mắt anh hơi nheo lại, quyết định sẽ không nương tay nữa mà trực tiếp kích hoạt sức mạnh phi thăng rồi lao về phía Ngạo Hỏa Vân.

Hồng Mông Long Châm bay ra và nhanh chóng xuyên qua cơ thể anh.

Trong nháy mắt, sức mạnh của Lâm Chính tăng vọt, giống như ma thần.

"Hả?"

Ngạo Hỏa Vân cau mày, như thể cảm thấy áp lực.

Chỉ thấy Lâm Chính mũi chân đạp xuống đất rồi nhanh chóng lướt tới như một chiếc lá nhẹ, vung đao chém ngang không trung.

Đoàng!

Một ngọn lửa nhỏ từ mũi đao lập tức lan ra thành một biển lửa lớn, nuốt chửng mọi thứ và lao về phía Ngạo Hỏa Vân.

Vẻ mặt của Ngạo Hỏa Vân đông cứng lại, anh ta vội vã rút lui.

Nhưng biển lửa này giống như miệng của ác ma, tàn nhẫn nuốt chửng lấy Ngạo Hỏa Vân.

"Chắn cho tôi!"

Ngạo Hỏa Vân nét mặt khó coi ngay lập tức hét lên.

Hai thành viên tộc Sương Mạch không biết sức mạnh của dị hỏa nên xung phong lao tới, huy động sức mạnh để chống cự.

Nhưng khí lực của bọn họ làm sao có thể địch nổi sức mạnh phi thăng?

Vù vù vù...

Biển lửa nuốt chửng mọi thứ.

Hai người kia trực tiếp hóa thành tro bụi, không còn toàn thây.

Thấy vậy, những người còn lại đều chết lặng.

Ngạo Hỏa Vân nhân cơ hội này để né đòn.

Khi biển lửa tiêu tan, mọi thứ nó đi qua đều bị thiêu đốt.

Những người còn lại da đầu tê dại.

"Hỏa Vân đại ca, người này....mạnh quá!"

Một người run lên vì sợ hãi.

"Đừng lo lắng, trong mắt tôi, hắn ta chỉ là thứ cẩu tạp chủng!"

Ngạo Hỏa Vân hừ lạnh, trực tiếp lấy từ trong người ra một thứ giống như chuông gió.

Với tình hình này, đã đến lúc sử dụng con át chủ bài.

"Chuông Băng Hồn?"

Vẻ mặt của Ngạo Hàn Mai thay đổi rõ rệt, cô lo lắng nói:"Lâm minh chủ, đi thôi!"

Lâm Chính liếc xéo cô một cái, không nhúc nhích.

Nhưng vào lúc này.

Áaa! !

Một tiếng kêu chói tai vang vọng khắp núi.

Mọi người dừng động tác và ngước mắt lên.

Họ nhìn thấy một bóng người từ trên đỉnh núi rơi xuống và đáp xuống sườn núi cách đó không xa.

Mọi người đưa mắt nhìn kỹ hơn.

Đó là Ngạo Vi Âm!

"Chị?"

Hơi thở của Ngạo Hàn Mai run lên.

Lúc này, Ngạo Vi Âm toàn thân bê bết máu, hơi thở yếu ớt, hiển nhiên là đã bị thương.

Nghe thấy âm thanh, Ngạo Vi Âm quay lại nhìn rồi lập tức nhảy xuống, nắm lấy tay Ngạo Hàn Mai và hét lên:"Mau, mau theo chị xuống núi!"

"Chị ơi, chuyện gì đã xảy ra vậy? Chị thực sự đã đi giết Băng Tinh Hàn Điểu sao?"

Ngạo Hàn Mai kinh ngạc hỏi.

"Đừng hỏi nhiều như vậy, đi thôi!"

Ngạo Vi Âm dường như không muốn giải thích, chỉ không ngừng hét lên và cố gắng kéo Ngạo Hàn Mai đi.

"Đi sao? Ngạo Vi Âm, nếu cô đã tới đây rồi thì cũng nên ở lại đây".

Ngạo Hỏa Vân lạnh lùng nói, trong mắt hiện lên một tia vui mừng.

Nhưng Ngạo Vi Âm phớt lờ anh ta và kéo Ngạo Hàn Mai rời đi.

"Muốn chết sao?"

Các thành viên khác của tộc Sương Mạch rất tức giận và muốn ngăn cản Ngạo Vi Âm.

Nhưng vào lúc này.

Rầm!

Những khối băng khổng lồ rơi từ trên núi xuống.

Sau đó, một cái bóng khổng lồ bao phủ lên đường mòn.

Tất cả mọi người đột nhiên run rẩy nhìn lên.

Họ nhìn thấy một con chim băng khổng lồ lớn đến nỗi dường như có thể che cả mặt trời xuất hiện ở trên đầu!

"Đây là....Băng Tinh Hàn Điểu?"

Đọc truyện chữ Full