“Không sai biệt lắm, chúng ta cũng xuất phát đi.” Thần Cửu cười nói, “Bốn đội ngũ trước sau, mọi người đều có thể phân biệt hấp dẫn chút kẻ địch, cũng đều có thể thoải mái chút, nhưng đừng sơ ý, một khi sơ ý, ta và Đông Bá Tuyết Ưng ngươi đều có thể ngã ở Phù Không đảo.”
“Ta hiểu, ta sẽ một mực theo các ngươi, cứ yên tâm.” Nói xong Đông Bá Tuyết Ưng đã biến mất không thấy, tiến vào trong hư giới.
Lão tặc và Phúc thúc thì nhìn nhau.
Bên trong Phù Không đảo đối với bọn họ mà nói vẫn là cực độ nguy hiểm.
“Đi.”
Thần Cửu mang theo lão tặc, Phúc thúc cùng với Đông Bá Tuyết Ưng hành tẩu hư giới, cũng bắt đầu xông vào Phù Không đảo.
******
Trong hư giới.
Đông Bá Tuyết Ưng lặng yên tiến lên, thông qua hư giới phản chiếu phạm vi vạn dặm, tất cả động tĩnh trong vạn dặm đều có thể tra xét, hơn nữa thông qua chín hư giới phân thân của mình có thể ở trời cao quan sát, cho dù ở ngoài vạn dặm... Cũng có thể quan sát được tình hình đại khái.
Nhìn thoáng qua, liền khiến Đông Bá Tuyết Ưng cảm khái.
Đội ngũ Vu Mã Hải xông lên dẫn đầu, bởi vì khoảng cách quá xa, quan sát tương đối mơ hồ. Đội ngũ bọn họ khá thần bí, động tĩnh rất nhỏ, ngẫu nhiên có chiến đấu xảy ra.
Đội ngũ thanh niên áo vàng Kiếm Hoàng đã vượt qua đội ngũ Mai sơn chủ nhân, lao tới vị trí thứ hai, đội ngũ bọn họ khá bá đạo... Mặc kệ là thạch điêu thủ vệ, hay là một số công kích khác, thanh niên áo vàng Kiếm Hoàng đều cách mấy ngàn dặm đã trực tiếp tiến hành công kích! Đánh những tương đá kia đều có chút mờ mịt, thậm chí cũng tìm không thấy kẻ địch.
Bởi vì một mực cự ly xa càn quét tất cả kẻ địch, đội ngũ thanh niên áo vàng Kiếm Hoàng tiến lên phi thường nhanh.
Đội ngũ xếp thứ ba, là đội ngũ Mai sơn chủ nhân.
Đội ngũ Mai sơn chủ nhân... quỷ dị nhất!
Lúc bọn họ tiến lên, không gian cũng đang vặn vẹo biến ảo, đội ngũ trong chốc lát ở phía trước, trong chốc lát ở phía sau! Tuy ở trong Hồng Thạch sơn bởi vì phong cấm cường đại không thể tiến hành thuấn di xuyên qua, nhưng đội ngũ Mai sơn chủ nhân, ở trên ‘không gian’ chơi quá lợi hại, một đường tiến lên, thế mà chưa đụng phải bất cứ kẻ địch nào.
“Soạt!” Xa xa thạch điêu thủ vệ quay đầu nhìn tới, một đôi mắt mơ hồ có kim quang, ánh mắt có thể xuyên qua tất cả.
Hư giới của Đông Bá Tuyết Ưng cũng có cảm giác bị thẩm thấu!
Nhưng đội ngũ Mai sơn chủ nhân lại khác, bọn họ khiến không gian vặn vẹo, khiến ánh mắt thạch điêu thủ vệ ở lúc xuyên qua khu vực này cũng theo đó vặn vẹo không gian, ánh mắt cũng vặn vẹo theo! Tự nhiên không nhìn thấy bọn Mai sơn chủ nhân.
“Thao túng đối với không gian, quá khủng bố.” Đông Bá Tuyết Ưng thầm giật mình, “Có thể làm đội trưởng, quả thực không tầm thường.”
“Đông Bá Tuyết Ưng.”
Một thanh âm mạnh mẽ thẩm thấu vào hư giới, “Nhớ kỹ, hư giới phân thân của ngươi, cùng ảo giác phân thân của lão tặc đều không nên khinh suất sử dụng. Cho dù dùng, cũng là càng thu mình càng tốt. Nếu không xuất hiện một đống phân thân, khiến những thạch điêu thủ vệ kia cho rằng chúng ta nơi này có mười mấy kẻ xâm nhập... Bọn chúng chỉ sợ cũng sẽ phân phối ra càng nhiều thạch điêu thủ vệ đến vây công chúng ta.”
“Ta hiểu.” Đông Bá Tuyết Ưng cũng truyền âm nói, đồng thời âm thầm than thở. Có thể đem thanh âm truyền vào hư giới, hiển nhiên có biện pháp công kích thẩm thấu vào hư giới.
Đội ngũ của Đông Bá Tuyết Ưng cũng đang thật cẩn thận tiến lên.
Tựa như bọn Vu Mã Hải cũng là tiến lên thời gian chén trà nhỏ mới xảy ra chiến đấu, ‘Thạch điêu thủ vệ’ nguy hiểm nhất trên Phù Không đảo này là càng tới gần Vẫn Thạch kiều, số lượng lại càng nhiều. Đặc biệt một khu vực lớn bên cạnh Vẫn Thạch kiều, hầu như tụ tập một nửa số thạch điêu thủ vệ rậm rạp, nhưng ở khu vực khác thì thưa thớt hơn nhiều.
Đi qua một cái cầu hình vòm, dọc theo con đường lát đá cạnh một con sông tiến lên phía trước.
Bọn Đông Bá Tuyết Ưng phi thường cẩn thận cẩn thận.
“Rống ~~ “
Bỗng nhiên trong con sông đột nhiên lao ra một cái đầu xanh lục đậm to lớn, có một cái sừng cùn, cái mồm to như chậu máu có răng nanh, còn có vảy xanh lục đậm, lập tức muốn lao ra.
Nguy cơ đến rất đột ngột.
Thần Cửu nhìn sang bên cạnh.
“Oành!” Một hư ảnh kim long bỗng dưng xuất hiện, nửa thân trên kim long này rất ngưng thực, phía sau thì hoàn toàn hư hóa. Nó vung móng vuốt, một trảo cực kỳ mãnh liệt trực tiếp đánh ở trên đầu dị thú xanh lục đậm từ trong con sông lao ra, kèm theo một tiếng ‘Ầm!’, dị thú xanh lục đậm còn chưa hoàn toàn từ trong nước lao ra đã bị đập xuống
“Chúng ta đi mau, đừng dây dưa, thạch điêu thủ vệ chắc chắn sẽ chú ý nơi này.” Thanh âm Thần Cửu đồng thời vang lên ở bên tai Phúc thúc, lão tặc cùng với trong hư giới.
Vù!
Tốc độ bọn họ nhanh cỡ nào, nháy mắt đã dọc theo con đường lát đá lao ra mấy chục dặm, tiến vào sâu trong ngọn núi. Dị thú xanh lục đậm kia lại lần nữa từ trong sông lao ra mưu toan lại tìm kiếm bọn Đông Bá Tuyết Ưng tìm không thấy nữa. Nó chỉ có thể phát ra tiếng rống không cam lòng.
Động tĩnh vừa rồi giao thủ cũng hấp dẫn thạch điêu thủ vệ quan sát nơi này, hơn nữa hướng nơi này tới gần.
...
Thực lực Thần Cửu quả thực rất cường đại, hắn cũng có thể ra tay cự ly siêu xa, cách mấy ngàn dặm đã có thể mạnh mẽ công kích. Mỗi lần ra tay đều là một cái long ảnh xuất hiện! Hoặc là kim long, hoặc là hắc long, hoặc là huyết long... Duy nhất giống nhau là con nào cũng là hung long, thủ đoạn công kích đều rất độc ác hung tàn, ở lúc ứng phó nguy hiểm khác nhau, long ảnh khác nhau xuất hiện, cự ly xa thì nhanh chóng tiêu diệt nguy hiểm.
Cho dù là thạch điêu thủ vệ, cũng là bị long trảo trực tiếp một móng vuốt đập thân thể quay cuồng trăm vòng.
Điều này cũng khiến bọn Đông Bá Tuyết Ưng tiến lên rất thoải mái.
Thực lực mạnh thì khác.
Đối với tồn tại trấn áp một thời đại mà nói, Phù Không đảo là cửu tử nhất sinh, nhưng đối với bọn Thần Cửu, Kiếm Hoàng, Mai sơn chủ nhân, Vu Mã Hải mà nói, nắm chắc lớn hơn nhiều.
“Tới gần Vẫn Thạch kiều, chính là nơi nguy hiểm nhất, nơi đó tụ tập vài vạn thạch điêu thủ vệ, chặn ở đầu cầu! Phải xông qua, vậy mới là khó khăn nhất.” Thần Cửu truyền âm nói, “Cho nên ở giai đoạn trước có thể ngăn cản nguy hiểm, không có bất cứ tư cách nào mà lơi lỏng.”
“Ừm.”
Đông Bá Tuyết Ưng thông qua hư giới phân thân, quan sát xa xa, là có thể nhìn thấy cuối Phù Không đảo, cũng chính là chỗ đầu cầu của Vẫn Thạch kiều.
Một khu vực đó tụ tập rậm rạp ít nhất năm vạn thạch điêu thủ vệ, khoảng cách với nhau cũng không vượt qua mười dặm! Hoàn toàn đem phạm vi ngàn dặm chỗ đầu cầu Vẫn Thạch kiều hầu như bịt kín. Muốn xuyên qua, khó!
“Đội ngũ Vu Mã Hải bắt đầu xung phong rồi.” Đông Bá Tuyết Ưng cũng thấy được.
Đội ngũ Vu Mã Hải nhanh chóng hướng chỗ đó tới gần.
Ầm!
Đột ngột lên, chiến đấu đã xảy ra!
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tuyết Ưng Lĩnh Chủ
Chương 441: Người đầu tiên chết trận
Chương 441: Người đầu tiên chết trận