“Nàng đã chống đỡ được, đã cứu ta, nàng chính là đại công thần Hạ tộc, ân nhân cứu mạng của ta.” Đông Bá Tuyết Ưng cười nói.
“Cho dù ta không chống đỡ được, qua mấy năm nữa, chàng cũng có thể thành thần, cho dù chiến tranh vô vọng, chàng cũng có thể theo vật chất giới bài xích tới thần giới.” Dư Tĩnh Thu nói, “Ta không thể tính là ân nhân cứu mạng của chàng, chỉ là nếu chàng đi thần giới, vậy ta và chàng sẽ vĩnh viễn không thể gặp lại. Nghĩ đến có thể vĩnh viễn chia lìa, ta liền luôn cố chống đỡ!”
“Ổn rồi, chúng ta thắng rồi.” Đông Bá Tuyết Ưng đau lòng thê tử.
“Nói đến cũng kỳ quái.” Dư Tĩnh Thu lắc đầu nói, “Linh hồn ta bị hao tổn, đau đớn tuy kịch liệt, nhưng tinh thần lại càng thêm kỳ ảo, hiệu suất tìm hiểu pháp trận lại càng ngày càng cao, do đó mới có thể tiết kiệm càng ngày càng nhiều thần tinh. Có phải ta quá khát vọng, ngược lại siêu thoát đau đớn ảnh hưởng hay không?”
“Có lẽ thế.” Đông Bá Tuyết Ưng vội nói, “Nàng nghỉ ngơi cho khỏe, thương thế linh hồn của nàng phải nghỉ ngơi cho tốt.”
“Ừm, lúc trước đắm chìm ở trong thao túng pháp trận, hiện tại vừa dừng lại, thật ra ta cũng cảm thấy rất rất mệt.” Dư Tĩnh Thu nhìn Đông Bá Tuyết Ưng, “Ta ngủ trước một lát, tỉnh lại lại tham gia tiệc mừng công với chàng.”
“Được.” Đông Bá Tuyết Ưng gật đầu.
Dư Tĩnh Thu cười, hầu như rất nhanh vô tận mệt mỏi bao phủ nàng, mí mắt nàng cụp xuống, ý thức liền nhanh chóng rơi xuống, lâm vào trong bóng đêm vô tận.
“Vừa nói ngủ đã lập tức ngủ.” Đông Bá Tuyết Ưng vội ôm thê tử, bên cạnh bỗng dưng xuất hiện một cái giường, Đông Bá Tuyết Ưng cẩn thận đem thê tử đặt nằm ở trên giường.
“Ngủ cho ngon đi.”
Đông Bá Tuyết Ưng cũng hiểu, giấc ngủ mới là phương pháp khôi phục tốt nhất. Tĩnh Thu lần này linh hồn thương thế chỉ sợ khá nặng, may mắn thân là Bán Thần có thể chống đỡ, nhưng về sau chỉ sợ thường xuyên ngủ nhiều một chút.
“Đi xử lý những việc vặt kia trước.” Đông Bá Tuyết Ưng xoay người muốn đi, nhưng bỗng nhiên biến sắc.
Mắt hắn có thể nhìn thấy vô số ánh sáng, nhiệt độ các thứ biến hóa, tai hắn càng thêm thính.
Giờ phút này hắn rõ ràng cảm giác được Dư Tĩnh Thu nằm ở trên giường khí tức bắt đầu nhanh chóng trở nên mỏng manh, đây là chuyện rất không bình thường.
“Làm sao vậy?” Đông Bá Tuyết Ưng lập tức đến bên giường, đồng thời một tia lực lượng linh hồn của mình lập tức thẩm thấu vào trong cơ thể thê tử, tiến vào trong thức hải của nàng.
Giờ phút này thức hải Tĩnh Thu không có chút mâu thuẫn.
Ở nơi đó...
Có linh hồn hư ảnh mông lung, đó là bộ dáng Tĩnh Thu, nhưng nhắm mắt, linh hồn thể cũng trở nên hư ảo, còn có rất nhiều lực lượng linh hồn đang không ngừng tiêu tán, loại tốc độ tiêu tán này phi thường nhanh.
“Tại sao có thể như vậy?” Đông Bá Tuyết Ưng trong nháy mắt dại ra.
Bình thường sau khi tĩnh dưỡng, linh hồn hẳn là không ngừng khôi phục. Mà linh hồn thê tử chẳng những chưa khôi phục, còn đang tiêu tán? Hơn nữa linh hồn thê tử thật sự quá yếu rồi, suy yếu tựa như có thể tiêu tán bất cứ lúc nào. Một pháp sư cấp Bán Thần linh hồn cường đại cỡ nào? Không nên hư ảo như thế.
“Không ổn.”
Đông Bá Tuyết Ưng lập tức ôm thê tử, mặc kệ cái khác, nháy mắt bay ra khỏi tinh tháp.
“Trần cung chủ, Tĩnh Thu bị thương nặng, ta mang nàng đi Hồng Thạch sơn, chuyện tiếp theo ngươi xử lý.” Đông Bá Tuyết Ưng truyền âm nói.
Oành! Oành! Oành!
Đông Bá Tuyết Ưng sau khi nắm giữ Cực Điểm Xuyên Thấu Thần Tâm, khoảng cách xuyên qua rõ ràng tăng vọt, nay bóng người xuyên một cái đã là mười vạn dặm! Chỉ liên tục xuyên qua mấy lần, nháy mắt thời gian, Đông Bá Tuyết Ưng đã tới chỗ Hồng Thạch sơn mười vạn dặm dưới lòng đất. Hồng Thạch sơn là một điểm nhìn như rất nhỏ rất nhỏ, nhìn kỹ lại tựa như khổng lồ vô tận.
Chung quanh nó có hư không hắc ám thoạt nhìn chỉ có phạm vi một thước.
Đông Bá Tuyết Ưng ôm thê tử nhanh chóng tiến vào hư không hắc ám này, thân thể hai người bọn họ cũng kịch liệt nhỏ đi.
“Hồng Thạch tiền bối, mang ta vào.” Đông Bá Tuyết Ưng liên tục hô, hư không hắc ám này đã là phạm vi quy tắc ảo diệu của Hồng Thạch sơn phóng xạ.
Ông!
Đông Bá Tuyết Ưng ôm thê tử nháy mắt biến mất, đã dịch chuyển vào trong Hồng Thạch sơn.
...
Ở trong tinh tháp, đám người Trần cung chủ, Hạ sơn chủ vốn đều vô cùng vui vẻ, thậm chí đã bắt đầu đưa tin an bài người bắt đầu xử lý chiến trường này. Những thành lũy Vu thần, ma thần lưu lại, hài cốt Vu Đà La Thánh Hoa tuy cũng đã vỡ nát, nhưng chung quy có chút vẫn tính là bảo vật. Các Siêu Phàm Hạ tộc ở trong Hạ Đô thành biết được chiến tranh thắng lợi ai cũng kích động hoan hô.
Rất nhiều Siêu Phàm đã đang hướng nơi này chạy tới.
Trần cung chủ bỗng nhận được truyền âm: “Trần cung chủ, Tĩnh Thu bị thương nặng, ta mang nàng đi Hồng Thạch sơn, việc tiếp theo ngươi xử lý.” Điều này làm Trần cung chủ biến sắc.
“Tĩnh Thu pháp sư bị thương nặng?” Trần cung chủ kinh hô.
“Làm sao vậy?” Bên cạnh, bọn Hạ sơn chủ, Tư Không Dương, Triều Thanh đều nhìn hắn.
“Tĩnh Thu pháp sư ở lúc thao túng pháp trận nhất định linh hồn bị hao tổn nghiêm trọng, Tuyết Ưng hắn đã mang theo Tĩnh Thu pháp sư đi Hồng Thạch sơn.” Trần cung chủ sốt ruột nói, “Tuyết Ưng cứu vớt Hạ tộc, thương thế của Tĩnh Thu pháp sư nhất định phải nghĩ cách chữa khỏi. Ta... Ta lập tức đi tìm Tử Lôi đế quân, Tử Lôi đế quân sở trường trị liệu nhất, hơn nữa còn ở trong Huyết Nhận thần đình, nhắm chừng có cách.”
“Ừ, nhất định phải nghĩ cách cứu Tĩnh Thu pháp sư.” Tư Không Dương cũng gật đầu.
Nay Hạ tộc đại thắng, đại hỷ sự như thế, Đông Bá Tuyết Ưng có thể nói đã cứu toàn bộ Hạ tộc, bọn họ trên việc này đương nhiên cũng cần toàn lực ứng phó.
Thật ra tin tức chiến tranh thắng lợi vốn nên thông báo các tiền bối thần linh Hạ tộc, cũng vừa lúc mời Tử Lôi đế quân hỗ trợ.
...
Hồng Thạch sơn, Hồng Trần đảo.
Đông Bá Tuyết Ưng ôm thê tử trực tiếp xuất hiện ở trên đảo, bên cạnh chính là Hồng Thạch tiền bối cùng với Hề Vi tiền bối, sau đó ‘Vù vù’, hai bóng người phá không mà đến, chính là nhị sư huynh Qua Bạch, cùng với thất sư huynh Hạ Phi Vân.
“Hồng Thạch tiền bối, Hề Vi tiền bối, hai vị sư huynh, thê tử ta linh hồn nàng thương thế rất nặng.” Đông Bá Tuyết Ưng còn chưa nói xong, bên cạnh khí linh Hồng Thạch tiền bối đã nhướng mày, nhất thời tốc độ thời gian trôi chỗ thân thể Dư Tĩnh Thu lập tức kịch liệt chậm lại, chậm đến một mức độ cực kỳ khoa trương thái quá.
“Ngươi đem nàng buông xuống trước.” Hồng Thạch nói, đồng thời vung tay lên, bên cạnh xuất hiện một cái ghế nằm.
Đông Bá Tuyết Ưng lập tức đem thê tử đặt ở trên ghế nằm.
Hồng Thạch, Hề Vi tiền bối, thanh niên áo bào dày Qua Bạch, thiếu niên áo choàng màu đỏ tươi Hạ Phi Vân đều ở chung quanh nhìn, khuôn mặt ai cũng nhăn lại.
“Tại sao có thể như vậy?” Nữ tử tóc xanh lục Hề Vi nhíu mày nói, “Đông Bá tiểu tử, thê tử ngươi sao thương thế linh hồn nặng như thế? Lần trước gặp cô ấy, linh hồn cô ấy còn rất bình thường, ở trong pháp sư Bán Thần cũng coi như cường đại bình thường. Sao lại suy yếu còn không đến một phần mười trong quá khứ? Toàn bộ linh hồn cũng hư ảo sắp sụp đổ rồi.”
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tuyết Ưng Lĩnh Chủ
Chương 557: Linh hồn dật tán
Chương 557: Linh hồn dật tán