TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tuyết Ưng Lĩnh Chủ
Chương 770: Tiến vào (2)

Đầu đường một chỗ rẽ khác.

Lão thái thái chống quải trượng gỗ cũng đưa tin liên hệ với Cửu Dương cung chủ: “Được, cung chủ yên tâm, việc này giao cho lão thái bà ta, lão thái bà ta nhất định hỗ trợ.” Tóc bà nhanh chóng dài ra hóa thành từng cái rễ cây nâu xám, từng cái rễ cây nâu xám trực tiếp đứt gãy ra, sau đó hóa thành từng áo bào tro lão thái thái, cả thảy có chín phân thân.

Vù vù vù vù vù vù...

Chín phân thân nhanh chóng dọc theo ngã rẽ bắt đầu phân tán, cũng hướng tới chặn đường. Đây là thủ đoạn thiên phú của Khô Thụ lão mẫu có được, mặc dù ở Hồ Tâm đảo lọt vào áp chế, bà ta cũng có thể tách ra phân thân.

Thủ đoạn phân thân của bà ta, cũng là chỗ dựa để Cửu Dương cung chủ tróc nã Ma Tuyết quốc chủ.

******

“Chuyện gì vậy?”

“Hắn chạy thật nhanh!”

“Dọc theo đường đi, tựa như cũng chưa giảm tốc như thế nào. Chẳng lẽ hắn không lọt vào công kích?”

Bọn Cửu Dương cung chủ lập tức phát hiện vấn đề.

“Nghe lệnh ta, toàn lực ứng phó hướng bên ngoài Hồ Tâm đảo chạy đi trước, chúng ta ở ngoại vi tiến hành chặn đường.” Cửu Dương cung chủ truyền âm hạ lệnh. Ngục Long hoàng và hắn có giao tình sinh tử, Khô Thụ lão mẫu cũng đáp ứng giúp hắn, về phần Hồng Phù nữ hoàng, Trạch Nặc quân chủ càng thêm không có gan đối nghịch với hắn. Không phải ai cũng to gan như Ma Tuyết quốc chủ.

“Được.” “Rõ.”

Mỗi người bọn họ đã truy đuổi đến chỗ cực sâu của Hồ Tâm đảo, nay cũng chỉ theo đường cũ quay về, tránh đi một số chặng đường oan uổng là được.

Trong lúc nhất thời tốc độ mỗi người bọn họ cực nhanh.

Như Cửu Dương cung chủ, Ngục Long hoàng ở trên tốc độ càng so với Ma Tuyết quốc chủ còn nhanh hơn! Một khi bọn họ mặc kệ Ma Tuyết quốc chủ, một lòng chạy ra ngoại vi, rất nhanh đã xông lên phía trước.

“Phiền rồi.”

Đông Bá Tuyết Ưng, Ma Tuyết quốc chủ cũng biết không ổn.

Mặc kệ như thế nào bọn họ chung quy là cần dọc theo lối ra bên ngoài cùng đi ra ngoài.

“Lối ra rất nhiều, ngã rẽ rất nhiều, liều một phen đi.” Đông Bá Tuyết Ưng, Ma Tuyết quốc chủ cũng không có cách khác.

...

Thời gian trôi qua.

Từ sau khi hội hợp với Ma Tuyết quốc chủ, đảo mắt đã trôi qua một tháng.

Bọn Đông Bá Tuyết Ưng cách lối ra đã không xa, nhắm chừng trong hai ba ngày có thể đi ra ngoài, nhưng lúc này lại càng thêm nguy hiểm, bởi vì bọn Cửu Dương cung chủ đã bắt đầu điên cuồng ở chung quanh chặn đường.

“Vù.”

Trong thông đạo huyệt động sâu thẳm, Đông Bá Tuyết Ưng và Ma Tuyết quốc chủ đang hóa thành luồng sáng phi hành.

“Bọn chúng đang tới gần, đang từ chung quanh tới gần.” Ma Tuyết quốc chủ có chút sốt ruột, “Phải mau mau thay đổi tuyến đường.”

“Sửa.” Đông Bá Tuyết Ưng cũng nói.

Hắn nay cũng không chỉ đường nữa, bởi vì bị ép chạy loạn, đã không phải đường hắn quen thuộc. Tác dụng duy nhất của hắn chính là thân phận tân khách, khiến hắn mang theo Ma Tuyết quốc chủ cũng tránh khỏi lọt vào tập kích.

Thay đổi tuyến đường! Lại thay đổi tuyến đường! Sửa sửa sửa!!!

“Đuổi theo.”

“Bọn chúng chạy không thoát.” Cửu Dương cung chủ lúc này cũng đều đã liều mạng, bọn họ cảm giác được bọn Ma Tuyết quốc chủ đã sắp bị chặn đường (không hiểu sao dùng từ ‘bọn’, giữ nguyên văn của tác giả).

Ma Tuyết quốc chủ một mực liều mạng bỏ chạy.

Nhưng càng bỏ chạy, bao vây chung quanh cũng không ngừng áp súc, khiến Ma Tuyết quốc chủ càng ngày càng tuyệt vọng.

“Chạy không thoát đâu.” Ma Tuyết quốc chủ thở dài nói, “Thật ra ta cũng biết, bọn Cửu Dương cung chủ toàn lực ứng phó muốn vây chặn ta, ta muốn chạy thoát, hy vọng xa vời. Tuyết Ưng, ngươi đi đi, mặc kệ ta, ngươi còn đi theo ta, chính là bị ta liên lụy.”

“Nhạc phụ đại nhân, đừng bỏ cuộc, con còn có một biện pháp.” Đông Bá Tuyết Ưng nói.

“Ngươi có biện pháp?” Ma Tuyết quốc chủ kinh ngạc nhìn Đông Bá Tuyết Ưng. Một đoạn thời gian phía trước Đông Bá Tuyết Ưng luôn là đi theo, là mặc kệ Ma Tuyết quốc chủ lần lượt thay đổi tuyến đường.

“Thử đi.” Đông Bá Tuyết Ưng nói, “Nhạc phụ đại nhân, ngài cũng đừng phản kháng.”

Nói xong vung tay lên, đem Ma Tuyết quốc chủ thu vào trong nội thế giới của bản thân.

Đông Bá Tuyết Ưng lập tức một mình một người nhanh chóng hướng đường về bên cạnh cách đó không xa chạy về, rất nhanh đã thấy được xa xa có một lốc xoáy không gian u ám, hắn đi tới cạnh lốc xoáy không gian, khoanh chân ngồi xuống.

“Bọn họ đến gần rồi.” Ma Tuyết quốc chủ ở trong nội thế giới, còn đang thông báo Đông Bá Tuyết Ưng.

Chỉ một lát sau.

Vù.

Một bóng người từ thông đạo huyệt động u ám xa xa bay tới, đi ngang qua chỗ góc này, thấy được Đông Bá Tuyết Ưng khoanh chân ngồi trên mặt đất.

“Ồ? Đông Bá Tuyết Ưng?” Người tới chính là thanh niên lạnh lùng.

Đông Bá Tuyết Ưng ngẩng đầu nhìn, vội đứng dậy: “Ra mắt Cửu Dương cung chủ.”

Thanh niên lạnh nhạt khẽ gật đầu, khóe miệng còn có mỉm cười, đối với Đông Bá Tuyết Ưng này hắn rất có hảo cảm, cười nói: “Ta lúc trước có chút kỳ quái, Xích Hỏa lão tổ buông xuống thế giới Hạ tộc chỉ là một hóa thân, lại cứu thê tử của ngươi như thế nào. Ta hỏi Xích Hỏa lão tổ, hắn nói cho ta biết, là ngươi đem linh hồn của mình dâng ra một nửa cho thê tử ngươi.”

“Vâng.” Đông Bá Tuyết Ưng gật đầu.

“Chiến tranh của Hạ tộc ngươi gian nan như vậy, tin tưởng lúc chiến tranh vừa chấm dứt ngươi hẳn là còn chưa nắm giữ nhất phẩm chân ý.” Thanh niên lạnh nhạt đoán, “Nếu có nhất phẩm chân ý, cứu thê tử ngươi cũng không cần khó khăn như thế.”

“Vâng.” Đông Bá Tuyết Ưng âm thầm kỳ quái, Cửu Dương cung chủ này thế mà hiểu biết tỉ mỉ như vậy đối với mình.

“Vì thê tử, bỏ qua một nửa linh hồn. Ngươi lúc ấy cũng không phải nhất phẩm chân ý Siêu Phàm, cái này có nguy hiểm đoạn tuyệt con đường tu hành.” Thanh niên lạnh nhạt mỉm cười gật đầu, “Thực sự chút can đảm. Tuy ta tương đối thích tiểu tử ngươi, nhưng liên lụy đến chân thần khí, ai ngăn trở ta, ta sẽ giết kẻ đó, cho nên hy vọng ngươi đừng đi giúp Ma Tuyết quốc chủ, bởi vì ngươi không giúp được hắn.”

Vù.

Từ một phương hướng khác có một con rồng đen bay tới, tốc độ cực nhanh, khi đáp xuống cũng hóa thành nam tử giáp đen cao lớn.

“Thế nào, chung quanh vùng phát hiện Ma Tuyết quốc chủ rồi?” Thanh niên lạnh nhạt hỏi.

“Chưa.” Nam tử giáp đen Ngục Long hoàng nói.

Thanh niên lạnh nhạt lập tức nhìn về phía Đông Bá Tuyết Ưng, trong đôi mắt cũng có một tia hung ác, lạnh lùng nói: “Phạm vi ngăn cách tra xét chỉ lớn như vậy, phạm vi lớn như vậy không còn sinh mệnh khác, chỉ có một mình ngươi! Hơn nữa thông qua nhân quả ta có thể phán định, Ma Tuyết quốc chủ cũng ở vùng chung quanh, hắn không có chỗ khác để trốn, chỉ sợ ở trong động thiên bảo vật hoặc là trong nội thế giới của ngươi nhỉ.”

“Đông Bá Tuyết Ưng, vì Ma Tuyết quốc chủ, đối nghịch với ta, không đáng.” Thanh niên lạnh nhạt nói, “Chúng ta có thể là bằng hữu, mà không phải kẻ địch.”

Đông Bá Tuyết Ưng nhìn hắn: “Có một số việc, không có cách nào cả.”

Vù!

Bay thẳng đến trong lốc xoáy không gian bên cạnh chui vào, liền đã biến mất ở trong lốc xoáy không gian.

Thanh niên lạnh nhạt biến sắc, như lốc xoáy không gian bình thường đều là đi thông một số nơi tương đối quan trọng hoặc là nguy hiểm. Hắn nhăn mặt: “Vẻn vẹn chỉ điểm một lần, đã liều mạng giúp Ma Tuyết như vậy?”

...

Vù.

Đây là Đông Bá Tuyết Ưng lần đầu tiên ở trong Hồ Tâm đảo tiến vào lốc xoáy không gian, đây cũng là biện pháp duy nhất hắn cảm thấy còn có thể liều, bởi vì hắn là tân khách, mặc dù tự tiện xông vào trọng địa, cũng không đến mức trực tiếp bị đánh chết.

“Vù.” Cảm giác không gian chung quanh biến ảo.

Trước mắt bỗng xuất hiện một mảng đại địa rộng lớn.

Đáp xuống trên mảnh đại địa rộng lớn này, khẽ ngẩng đầu, xa xa đang có một người khổng lồ giáp vàng khổng lồ như ngọn núi khoanh chân ngồi, người khổng lồ giáp vàng nguy nga này cũng mở mắt, quan sát.

Đông Bá Tuyết Ưng có chút xấu hổ, vội nói: “Trong lúc vô tình xâm nhập, xin hỏi nơi này là nơi nào?”

Đọc truyện chữ Full