Có vẻ như Ngạo Hàn Mai cũng nhận được tin tức, vội vàng chạy đến phòng khách.
“Bố, sao thế gia muốn mời toàn bộ người trong tộc chúng ta đến đó vậy?”
Ngạo Hàn Mai cảm thấy có gì đó không ổn, trầm giọng nói: "Con nhận được tin tức, hình như thế gia chỉ gọi tộc Diệp Mạch chúng ta, tộc Sương Mạch và vài người săn thú, những người khác không gọi đến... không phải là... bị bọn họ phát hiện rồi chứ?"
"Sáng sớm hôm nay, bố nhận được tin tức, tối qua thế gia cho người đến Hàn Sơn điều tra, sáng nay mới quay về, chắc là bọn họ đã điều tra ra cái gì đó”.
Ngạo Diệp cau mày.
“Bố, chúng ta nên làm gì bây giờ?”, Ngạo Hàn Mai hỏi.
"Chỉ có thể đi xem thế nào, nếu không đi sẽ khiến người ta nghĩ rằng chúng ta đã làm gì đó”.
Ngạo Diệp hít thật sâu nói: "Đừng quá lo lắng, bố nghĩ thế gia chưa biết chúng ta giấu xác hung thú đâu, nếu không, sao bọn họ lại gọi chúng ta đến quảng trường Hàn Băng chứ? E rằng sớm đã dẫn người đến cướp xác hung thú rồi!"
“Nói cũng đúng!”
"Lâm minh chủ, xem ra phải trì hoãn chút thời gian rồi”.
Ngạo Diệp bất đắc dĩ nói.
“Tôi quen rồi”.
Lâm Chính lắc đầu.
Tộc Diệp Mạch chỉnh đốn một chút, sau đó dưới sự dẫn dắt của Ngạo Diệp, bọn họ hùng dũng tiến về phía quảng trường Hàn Băng.
Ngạo Vi Âm không xuất hiện.
Mặc dù thế gia đã ra lệnh, nhưng cô ta chưa bao giờ để ý đến, vẫn sống một mình trong lầu các nghiên cứu cái gì đó.
Ngạo Diệp cũng hết cách.
Chẳng mấy chốc, Lâm Chính và Sở Thu đi theo người của tộc Diệp Mạch đến quảng trường Hàn Băng.
Quảng trường nằm ở trung tâm, vô cùng lớn, nghe nói trước đây là một hồ nước cực kỳ rộng, nhưng mấy nghìn năm trước bị đóng băng, trở thành mảnh đất trống.
Bất cứ khi nào thế gia Ngạo Tuyết có vấn đề quan trọng cần thảo luận đều sẽ chọn tập trung tại quảng trường Hàn Băng.
Giờ phút này, quảng trường chật ních người, đâu đâu cũng có bóng người.
Người của tộc Sương Mạch đã đến từ sớm.
Nhìn thấy người tộc Diệp Mạch đến, đám người Ngạo Hỏa Vân lập tức rút kiếm, lao về phía trước.
Đám người Ngạo Diệp lập tức rút kiếm nhìn chằm chằm.
"Ngạo Hàn Mai, cô còn chưa chết sao? Hừ, nếu chưa chết thì nộp mạng đi!"
Một tên trong tộc Sương Mạch gào lên, muốn nâng kiếm chém về phía trước.
“Hỗn láo!”
Ngạo Diệp vô cùng tức giận, lập tức sử dụng kình khí.
Phụt!
Người đó lập tức nôn ra máu, nặng nề ngã xuống đất.
Sắc mặt những người khác ngay lập tức thay đổi.
"Tôi ở chỗ này, còn dám lộn xộn, không coi chúng tôi ra gì sao?"
Ngạo Diệp gầm lên.
Mọi người nhìn chằm chằm Ngạo Diệp.
"Chú Diệp, con gái chú cấu kết với Lâm Chính của liên minh Thanh Huyền, giết hại chúng tôi, người của tôi tức giận nên hành động hấp tấp, đây là chuyện có thể hiểu được!"
Ngạo Hỏa Vân lạnh nhạt nói.
“Chứng cứ đâu?”, Ngạo Diệp nói.
Ngạo Hỏa Vân không trả lời.
"Anh không có chứng cớ thì không thể khẳng định được, tôi có mang theo vài thứ đây”.
Mặt Ngạo Hàn Mai không chút biểu cảm nói.
Lời này nói ra, ánh mắt Ngạo Hỏa Vân nghiêm trọng.
Anh ta biết, Ngạo Hàn Mai không có ý định giao vật trong tay ra.
Dù sao đối với tộc Sương Mạch mà nói, vật này là mối đe dọa lớn.
Xem ra, cô ta muốn dựa vào vật này để khống chế tộc Sương Mạch!
"Tất cả dừng tay!"
Ngạo Hỏa Vân bình tĩnh nói: "Chuyện này thế gia đã điều tra, tôi nghĩ thế gia sẽ cho chúng ta kết quả thỏa đáng”.
“Hừ, tạm thời bỏ qua cho đám người này trước đi đã”.
“Mấy người nghe đây, chuyện này chưa xong đâu!”
Đám người tộc Sương Mạch rối rít nói ra lời cay nghiệt, sau đó đứng đợi ở bên cạnh.
Lúc này, quảng trường Hàn Băng đột nhiên yên tĩnh hơn rất nhiều.
Mọi người đưa mắt nhìn.
Một nhóm nam nữ mặc áo trắng viền vàng đang đi đến.
Tóc và lông mày của những người này đều màu trắng, khí chất siêu phàm thoát tục, giống như tiên nhân.
Khi đến quảng trường, họ đứng trước mặt mọi người.
“Kính chào các vị thế gia đại nhân!”
Người các tộc đều chắp tay hành lễ, vô cùng cung kính.
Lâm Chính đứng nhìn.
Những người này là chính tông của thế gia Ngạo Tuyết sao?
Tiếp tục ủng hộ Tamlinh247.com.vn ra thêm nhiều truyện mới phục vụ các bạn nha !