“Thôi toang rồi”.
Quay về tộc Diệp Mạch, Ngạo Hàn Mai ngồi trên ghế, mặt mày tái nhợt, ánh mắt đầy vẻ hoảng loạn.
“Xem ra chuyện này đang phát triển theo chiều hướng cực kỳ xấu”.
Lâm Chính châm điếu thuốc, liếc nhìn hộp thuốc chỉ còn vài điếu, bình tĩnh nói: “Lúc này tôi muốn đi cũng không được”.
“Lâm minh chủ đừng vội, nói thật thì tôi chưa từng nghe thế gia Ngạo Tuyết có bí pháp như thế, có thể lấy thông tin từ trong tro cốt của con người”.
Ngạo Diệp nhíu mày, khàn giọng nói.
“Ông nghĩ Ngạo Ly Phượng đang khoe khoang thanh thế à?”
Lâm Chính nghiêng đầu nói.
“Không phải là không thể, nếu không tại sao ông ta lại gọi chúng ta tới, còn nói một đống lời như thế? Nếu thật muốn điều tra, làm trong bí mật chẳng phải tốt hơn à? Cũng tránh việc chúng ta đề phòng?”, Ngạo Diệp nói.
Lâm Chính gật đầu: “Ông nói thế cũng có lý, nhưng tôi không thích đánh cược”.
“Lâm minh chủ có kế sách gì à?”, Ngạo Diệp hỏi.
Lâm Chính không nói gì.
“Lâm minh chủ, hay là chúng ta công khai video ghi hình đi”.
Ngạo Hàn Mai ngẩng đầu lên hỏi.
“Làm thế chẳng qua chỉ là mất cả chì lẫn chài thôi, vẫn nên giữ video lại sau này hẵng tính”.
Lâm Chính xoa cằm, bình thản nói: “Tôi nghĩ nên đẩy nhanh tiến độ, để tộc Diệp Mạch sớm thay thế thế gia, nắm quyền cả Ngạo Tuyết”.
“Lâm minh chủ, cậu nói nghe dễ dàng quá. Thế gia Ngạo Tuyết có lai lịch vững chắc như vậy, tộc Diệp Mạch chẳng là gì trong cả gia tộc lớn này, cho dù có thi thể Băng Điểu làm chỗ dựa thì cũng cần thời gian để bản thân trở nên mạnh hơn, nào có dễ dàng nói thay thế là thay thế chứ?”
Ngạo Diệp cười khổ nói.
“Liên minh Thanh Huyền tôi sẽ ủng hộ các người toàn lực”.
Lâm Chính nói.
“Liên minh Thanh Huyền?”
Ngạo Diệp mỉm cười: “Lâm minh chủ, không phải tôi coi thường liên minh Thanh Huyền của cậu, nếu so sánh liên minh của cậu và thế gia, e rằng chỉ có thể nắm quyền một phân nhánh gia tộc của bọn tôi thôi”.
“Không thể nói trước được điều gì, tôi định gọi các cường giả liên minh Thanh Huyền đến trợ giúp ngay trong đêm, nếu có chuyện gì xảy ra vào hôm đó thật, ít nhất tôi bảo vệ được tộc Diệp Mạch”.
Nói rồi Lâm Chính đứng lên, đi thẳng ra ngoài.
Ngạo Hàn Mai mấp máy môi không nói gì, chỉ đưa mắt nhìn Ngạo Diệp.
“Đi một bước, tính một bước vậy”.
Ngạo Diệp lắc đầu như đã cam chịu.
Bây giờ tộc Diệp Mạch chỉ có thể đưa ra tính toán tệ nhất, chỉ có thể chuẩn bị trước các khả năng có thể xảy ra.
Tộc Sương Mạch.
Ngạo Hỏa Vân quỳ trước cánh cổng chuông đồng, dập đầu mấy cái, sau đó đứng lên đi đến phòng khách.
Anh ta vừa khấu đầu với tộc trưởng tộc Sương Mạch xong thì nhận được thông báo của cấp dưới, nói là Ngạo Ly Phượng đến.
Ngạo Hỏa Vân đã hoàn toàn không hiểu rốt cuộc Ngạo Ly Phượng có dự tính gì, thế nên vội vàng đến xem.
“Thế gia đại nhân, có gì chỉ dạy sao?”
Ngạo Hỏa Vân bước vào phòng khách, bình thản hỏi.
“Không dám chỉ bảo, tôi đến để nói cho cậu biết sự thật”.
Ngạo Ly Phượng uống một hớp trà.
“Sự thật?”
Ngạo Hỏa Vân sửng sốt.
“Sự thật về việc mất tích của em trai Ngạo Thiên Sương của cậu, sự thật về cái chết của Băng Điểu và chú bác của cậu ở Hàn Sơn”.
Ngạo Ly Phượng cười nói.
“Sao thế, bí pháp của thế gia lấy được tin tức rồi à?”
Ngạo Hỏa Vân hít sâu một hơi, khó tin hỏi.
“Nào có bí pháp thế gia gì chứ? Đó chỉ là màn che mắt thôi, thi thể đã tàn tạ đến mức này, đầu cũng đã bị hủy, ai mà có thể lấy được tin tức nữa?”
Ngạo Ly Phượng bật cười.
“Nếu đã thế, làm sao mà thế gia đại nhân biết được?”
“Quan sát, lắng nghe”.
Ngạo Ly Phượng kể lại.
Ngạo Hỏa Vân nhíu chặt mày, im lặng một lúc: “Hung thủ… là ai?”
“Chính là người mà cậu đoán, Ngạo Hàn Mai, còn cả Lâm minh chủ… kia nữa”.