Anh họ tên là Ngạo Lăng, thực lực chỉ đứng sau Ngạo Hàn Mai, nhưng trong đám thế hệ trẻ cũng là người có bản lĩnh.
Trên đường đến thế gia.
Đêm hôm khuya khoắt, gió thổi rất lạnh.
Trên đường im ắng không có một ai.
“Chú Diệp, cháu thấy có gì đó không ổn”.
Ngạo Lăng nhìn xung quanh, nhíu mày thấp giọng nói.
“Có gì không đúng?”
Ngạo Diệp đang suy nghĩ vài việc, cũng không chú ý xung quanh.
“Bình thường nơi này chắc hẳn có người tuần tra mới phải, nhưng hôm nay lại không thấy ai”.
Ngạo Lăng nói: “Chú Diệp, cháu cảm thấy chuyện này hơi kỳ lạ, hay là về đi”.
Ngạo Diệp im lặng một lúc, gật đầu nói: “Được, vậy chúng ta về”.
Nói rồi mọi người quay đầu trở về.
Nhưng lúc họ xoay người thì phát hiện có rất nhiều bóng người xuất hiện ở đầu đường chặn đường đi của họ.
“Không ổn, có mai phục”.
Ngạo Lăng kinh ngạc thốt lên.
“Rút lui!”
Ngạo Diệp vội hét lên, quay đầu chạy.
Nhưng lúc họ xoay người lại thì phát hiện cũng có một nhóm người xuất hiện ở đầu đường còn lại.
Mọi người đều bị bao vây.
“Buông tay chịu trói đi”.
Ngạo Hỏa Vân cầm băng kiếm sải bước đi đến.
“Tộc Sương Mạch?”
Ánh mắt Ngạo Diệp lạnh lùng.
“Ngạo Hỏa Vân, anh muốn làm gì?”
Ngạo Lăng nói.
“Ngạo Diệp, người trong tộc các ông tàn sát đồng tộc, ra tay độc ác, tội không thể tha, tôi nhận lệnh của thế gia đến lấy đầu chó của các ông”.
Ngạo Hỏa Vân nói.
“Cậu nói gì?”
Ánh mắt Ngạo Diệp hiện lên tia lạnh lẽo: “Các cậu không có bằng chứng, sao có thể đổ oan cho bọn tôi?”
“Thế gia đã lấy được thông tin từ thi thể của các chú bác của tôi, người của chúng tôi là do con gái ngoan của ông – Ngạo Hàn Mai và chồng chưa cưới Lâm Chính giết, các ông ra tay tàn nhẫn độc ác, sao có thể gọi là đổ oan được?”
Ngạo Hỏa Vân lấy lệnh bài ra giơ lên cao: “Lệnh của thế gia ở đây, đừng hòng chống chế”.
“Cái gì?”
Mọi người ngạc nhiên.
“Giết cho tôi”.
“Giết!”
Cường giả trước sau đều xông lên.
“Xông ra”.
Ngạo Diệp tức giận hét lên, giơ kiếm ứng chiến.
Thân là tộc trưởng, dĩ nhiên thực lực của Ngạo Diệp rất mạnh.
Ông ta đơn thương độc mã khiến đối phương không kịp trở tay.
Ngạo Hỏa Vân biết Ngạo Diệp không tầm thường, anh ta không dám đối đầu trực diện, chỉ đành lùi về sau.
Hai bóng người bên cạnh anh ta xông ra đánh về phía Ngạo Diệp.
Ngạo Diệp nổi giận, giơ tay lên tấn công.
Nhưng vừa chạm vào đối phương đã bị chấn động lùi về sau.
Ông ta lập tức ngẩng đầu lên nhìn.
“Ngạo Băng Hổ? Là ông?”
Hóa ra tộc trưởng tộc Sương Mạch – Ngạo Băng Hổ cũng gia nhập trận chiến.
“Ngạo Diệp, các ông giết con trai tôi, hôm nay tôi phải bắt các ông nợ máu trả bằng máu”.
Ngạo Băng Hổ lạnh lùng nói, lại ra tay lần nữa.
Thực lực của Ngạo Băng Hổ mạnh hơn Ngạo Diệp, mọi người yếu không địch lại mạnh, nhanh chóng rơi vào thế yếu.
“Lăng Nhi, chú bảo vệ con chạy khỏi đây, mau chóng chạy về tộc bảo mọi người rời khỏi thế gia Ngạo Tuyết”.
Ngạo Diệp hét lên, cả người toát ra hàn khí.
Ngạo Hỏa Vân run lên.
“Ngạo Diệp, ông thế mà lại lấy hết khí mạch của mình ra?”
“Chết đi cho tôi”.
Ngạo Diệp hy sinh hết khí huyết của mình làm cho sức chiến đấu tăng lên, một người có thể đánh mười người, phá vỡ đội hình của các cường giả tộc Sương Mạch, mở ra một bước đột phá.
Đám người Ngạo Lăng bật khóc.
“Tộc trưởng”.
“Đi đi”.
Ngạo Diệp hét lên.
Ngạo Lăng chỉ đành kiềm chế nước mắt chạy khỏi đó dưới sự bảo vệ của mọi người.
“Thông báo với tất cả mọi người lập tức hành động, san bằng… tộc Diệp Mạch cho tôi”.
Ngạo Hỏa Vân quay đầu lại nói.
“Tuân lệnh”.