Vật nhỏ chuyển động con mắt, rất hồ nghi nhìn Nghệ Phong, giống như nhìn thấu tâm tư của hắn.
Nghệ Phong thầm giật mình: vật nhỏ này không thông minh như vậy chứ, như vậy mà cũng nhìn ra được?
- Xem ra ngươi vẫn thích cuộc sống trong rừng rậm hơn, ta thấy ngươi vẫn nên ở lại, tránh ra ngoài không quen. Chỉ là, sau này năng lượng của Linh, ngươi phải tự nghĩ cách rồi.
Nghệ Phong thở dài nói.
Vật nhỏ nghe thấy câu nói này, hiển nhiên có chút bối rối, nó lắc đầu, trong ánh mắt bích lục tràn đầy dáng vẻ cầu xin, vô cùng thương cảm.
Dáng vẻ này khiến Nghệ Phong thầm trách mình: Khốn khiếp, bản thiếu đi lừa dối một con vật nhỏ còn trẻ, vô tri như vậy, có phải là quá đê tiện không? Mẹ nó, ta lại tự trách mình, không được, trên thế giới này còn có thứ gì có thể khiến ta tự trách bản thân chứ.
Nghệ Phong lắc lắc đầu, vứt bỏ cảm giác khó chịu ra khỏi đầu, trong lòng hạ quyết tâm, nhất định phải lừa được tiểu gia hỏa này vào tay mình. Thế nhưng, ngoài miệng hắn lại nói ra một câu khác:
- Được rồi, tiểu tử kia, ta thừa nhận là ta muốn lừa ngươi. Nhưng ta thực sự muốn hạ sơn. Ngươi cũng không thể hấp thu Linh sẵn có.
Lời vừa ra khỏi miệng, Nghệ Phong bất đắc dĩ mỉm cười: Lâu nay bản thiếu không phải vẫn xem mình là người xấu sao? Từ lúc nào lại trở nên tốt như vậy? Nhưng nhãn thần của tiểu gia hỏa này thật lợi hại, khiến ta phải cảm thấy áy náy. Thâm niên lừa đảo của ta thật mất mặt, tự nhiên lại để thua một tên gia hỏa chưa đủ lông đủ cánh.
- Bản thiếu hiếm khi có được một lần thiện tâm như vậy, cái giá phải trả đương nhiên là sau này không có sát kỹ tán gái, cái giá này thật sự quá lớn.
Nghệ Phong khẽ gõ lên đầu vật nhỏ, cười mắng.
Sau khi nói xong, Nghệ Phong cũng không chuẩn bị lưu lại nơi này. Hắn còn phải nghiên cứu xem ngày mai phải đối phó Lưu Phong như thế nào, nếu như liều mạng quyết đấu, hắn tuyệt đối không phải đối thủ của Lưu Phong. Thế nhưng lại không thể dùng độc thuật, chỉ có thể nghĩ cách khác, thế nhưng, điều khiến Nghệ Phong đau đầu chính là, có thể tìm được cách khác hay không?
Thế nhưng, tay Nghệ Phong còn chưa kịp thu hồi đã vô cùng kinh hãi, chỉ thấy thân thể vật nhỏ xoay tròn, giống như lợi kiếm, lướt qua một đạo quỹ tích tựa hồ không thể nhìn thấy trên hư không, trực tiếp bắn vào miệng Nghệ Phong.
Nghệ Phong kinh hãi há miệng ra, thò tay vào trong miệng nhưng không thể tìm được cái gì. Cảnh tượng bất ngờ này, khiến trong lòng Nghệ Phong dấy lên nỗi khiếp sợ. Bạn đang đọc truyện được copy tại
Khốn khiếp, tiểu gia hỏa này ngoan độc như vậy sao? Bản thiếu chỉ lừa gạt nó một chút, nó lại trực tiếp chui vào trong bụng, nó muốn lấy mạng ta sao?
Nghệ Phong tựa hồ cảm giác được trong cơ thể mình có cái gì nhúc nhích, mồ hôi lạnh sau lưng liên tục toát ra, bất cứ ai bị vật quỷ dị chui vào trong bụng đều sẽ sợ hãi đến cực điểm.
Nghệ Phong hít sâu một hơi, ngăn chặn sợ hãi trong lòng, vận chuyển hồn lực, muốn dò la tình huống trong cơ thể, nhưng hắn lại kinh hãi phát hiện, trong cơ thể mình giống như có một lớp lá mỏng, chống đỡ hồn lực của hắn, giống như cơ thể này không phải của hắn.
- Phong ấn...
Nghệ Phong kinh hãi thốt lên, con mắt mở lớn, mồ hôi trên trán thi nhau rơi xuống.
Chỉ có phong ấn mới có thể khiến hồn lực của mình không thể tra xét thân thể. Chỉ có điều tên gia hỏa này tại sao lại biết phong ấn?
Nghệ Phong không tin, lại một lần nữa dùng hồn lực xông vào trong cơ thể, thế nhưng, bất kể hồn lực của hắn tăng lên như thế nào, đều bị chống đỡ, không cách nào xâm nhập.
Tất cả những chuyện này chỉ phát sinh trong nháy mắt. Nghệ Phong vốn tưởng rằng mình đã trúng phong ấn, lại kinh ngạc phát hiện, bản thân vẫn có thể cảm giác được đấu khí trong cơ thể. Điều này không khỏi khiến hắn hồ nghi: theo lý mà nói, nếu là phong ấn, bản thân căn bản không cảm giác được đấu khí. Thế nhưng hắn xác thực cảm giác được đấu khí đang chậm rãi lưu chuyển trong cơ thể mình.
Tình huống như vậy, chỉ có một giải thích: Vật nhỏ này căn bản không thi triển phong ấn trong truyền thuyết. Mà là, bản thân nó có đặc tính che đậy hồn lực. Nhưng Nghệ Phong chưa từng nghe nói đến ma thú có thể che đậy hồn lực. Huống chi, hồn lực của Nghệ Phong là Sư Cấp bát giai.
Nghệ Phong nghĩ đến đây, bất giác vò đầu. Vật nhỏ chui vào trong cơ thể hắn, giống như một con cá ngoan cố đâm vào yết hầu, khiến hắn không có cách nào.
Không có hồn lực chống đỡ, Nghệ Phong căn bản không thể khống chế đấu khí trong cơ thể. Mặc dù cảm giác được, nhưng lại không thể mượn đấu khí làm bất cứ chuyện gì. May mắn là, Lăng Thần quyết là công pháp của hồn khí đồng tu. Bằng không, không có hồn lực khống chế dẫn dắt, đấu khí trong cơ thể đã sớm bạo loạn, Nghệ Phong đã chết trăm lần rồi.
Không có cách nào, Nghệ Phong chỉ có thể mở mắt trừng trừng nhìn vật nhỏ quỷ dị kia muốn làm gì thì làm trong cơ thể mình.
Thế nhưng, không bao lâu sau, hắn cảm giác được đấu khí trong cơ thể giống như giảm bớt từng chút một. Nghệ Phong nhớ đến tình huống tiểu gia hỏa kia hấp thu năng lượng của Linh, hắn bỗng nhiên hoảng hốt.
Trời ạ, tiểu gia hỏa này lại hấp thu năng lượng trong cơ thể mình. Với tốc độ hấp thu của nó, cơ thể mình cũng không thể duy trì quá lâu. Nghĩ vậy, Nghệ Phong liền có suy nghĩ giết vật nhỏ kia. Ngày mai chính là quyết đấu của ta và Lưu Phong, nếu như lúc này lại trở thành phế nhân, Nghệ Phong không dám tưởng tượng hậu quả sẽ như thế nào.
Thế nhưng, năng lượng trong cơ thể không ngừng giảm xuống, khiến Nghệ Phong vội vàng ngồi xếp bằng, dựa vào tư thế tu luyện của Lăng Thần quyết, ra sức hấp thu linh khí bên ngoài bổ sung.
Tuy nhiên nằm ngoài dự liệu của Nghệ Phong, hắn vốn tưởng rằng không có hồn lực chống đỡ, cho dù tu luyện Lăng Thần quyết, cũng sẽ có hiệu quả không quá lớn. Thế nhưng rất thần kỳ là, tốc độ linh khí dũng mãnh tuôn vào trong cơ thể không hề chậm so với trước đây.
Tốc độ này cũng không khỏi khiến Nghệ Phong thở phào nhẹ nhõm, it nhất, có linh khí bên ngoài bổ sung, cũng không sợ bị vật nhỏ kia hấp thu hết.
Nghệ Phong rất nhanh chìm đắm trong tu luyện trong, năng lượng trong cơ thể bị vật nhỏ hấp thu, và hấp thu linh khí bên ngoài cơ thể, đạt được cân đối quỷ dị. Tình huống như vậy, càng khiến Nghệ Phong không dám phân tâm, ấn kết trên tay không ngừng xuất hiện.
Nếu lúc này có người nào đó có thể nhìn thấy tình huống trong cơ thể Nghệ Phong, sẽ kinh ngạc thấy trong khí hải của Nghệ Phong có một con rắn nhỏ như bạch ngọc xoay quanh. Toàn bộ thân thể xoay quanh thành một hình vòng tròn. Cùng với chuyển động không ngừng của dòng xoáy trong khí hải, mỗi lần chuyển động, nó lại mở cái miệng nhỏ nhắn của mình, mạnh mẽ hút về phía trung tâm dòng xoáy.
Nhất thời, một đạo năng lượng dũng mãnh lao vào trong miệng nó, dòng xoáy lớn như vậy cũng rút nhỏ ra một phần. Thế nhưng lập tức, năng lượng hấp thu bên ngoài, lập tức bổ sung vào trong dòng xoáy, khôi phục lại hình dạng vừa rồi.
Màn quỷ dị này, đang không ngừng lặp đi lặp lại. Dáng dấp đó, phối hợp với khí hải tràn đầy khí vụ, giống như con rồng phun mây trong thần thoại, quỷ dị đến cực điểm.
Vật nhỏ giống như hấp thu chưa đủ, mỗi lần nó hấp thu linh khí, khi linh khí bên ngoài còn chưa kịp bổ sung, thân thể lại mạnh mẽ co rút.
Linh khí dũng mãnh tuôn vào, cũng đành phải dung nhập vào trong khí xoáy thu nhỏ. Nghệ Phong đang chìm đắm trong tu luyện, đương nhiên không hề biết cảnh tượng này.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Mị Ảnh
Chương 76: Ăn vật nhỏ?
Chương 76: Ăn vật nhỏ?