Nhãn thần Điệp Vận Du có chút sưng đỏ liếc nhìn Nghệ Phong, nàng chậm rãi nói :
- Tại lãnh thổ đế quốc Trạm Lam, tồn tại một tông môn đặc biết. Có lẽ tông môn này không được coi là cường đại nhất, thế nhưng cũng là một thế lực rất mạnh. Trong đó có một cổ thế lực ngầm bồi dưỡng đủ loại nhân tài, đồng thời thủ lĩnh cổ thế lực này chỉ đào tạo nữ nhân.
Điệp Vận Du nói tới đây, ánh mắt ngưng đọng tới cực điểm, sau đó thở nhẹ một hơi. Nói:
- Có một nữ hài tử, theo trí nhớ đầu tiên đã sinh hoạt tại nơi này, nàng không có phụ mẫu. Chỉ có một sư phụ khi nàng sinh ra. Dưới sự chăm sóc nuôi dưỡng của sư phụ, tiểu cô nương ngốc nghếch trưởng thành khỏe mạnh. Rất nhanh tới tuổi chớm yêu.
- Mà vừa vặn, trong tông có một sư huynh. Tuy không có tài hoa nổi bật, không có thực lực cường đại, nhưng rất yêu thương thiếu nữ này. Đương nhiên, hai người này cũng đến với nhau.
- Ban đầu, đôi thanh mai trúc mã rất hạnh phúc. Thế nhưng ngày như vậy cũng không duy trì được bao lâu đã bị người trong tông phát hiện. Nhất thời, toàn bộ tông môn lên huyên náo. Đơn giải là thiếu nữ này là do thủ lĩnh thế lực kia bồi dưỡng, nàng chỉ có thể là nữ nhân của hắn.
- Từ đó về sau cuộc sống bắt đầu là một cơn ác mộng. Thiếu nữ và thiếu niên bị cưỡng ép ly biệt. Thiếu nữ bị trưởng bối thường ngày truyền bá tư tưởng quên nam nhân kia. Thiếu niên lại bị nghiêm hình tra tấn, ngăn hắn không được tiếp xúc với thiếu nữ kia.
- Thế nhưng, mạnh mẽ chia cắt. Bọn họ càng bị cưỡng ép, hai người bọn họ lại càng muốn gặp nhau. Rốt cục, hai người lén gặp nhau dưới một gốc cây, bị người phát hiện. Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.
- Thiếu nữ không có chuyện gì, chỉ là mang về tiếp tục tẩy não mà thôi. Nhưng thiếu niên không thể chạy trốn, để xóa bỏ toàn bộ ý niệm trong đầu thiếu nữ. Cho nên đã bị một chưởng của trưởng bối sư môn đánh chết.
- Từ đó về sau, thiếu nữ thay đổi hình dạng, bằng lòng chắp nhận sự sắp đặt của bất cứ kẻ nào. Ngoại trừ sư phụ của nàng, biểu hiện này của thiếu nữ khiến mọi người rất hài lòng, cũng hiểu được chính mình làm chuyện kia rất đúng đắn.
- Rốt cục một ngày nào đó, từ một thiếu nữ ngây ngô biến thành nữ nhân thành thục, cũng bị đưa bên cạnh nam nhân kia. Sau đó bị hắn làm trò đồi bại.
- Ha ha, có phải ngươi cho rằng rất tầm thường?
Điệp Vận Du nói xong, nàng cười đùa nhìn Nghệ Phong, cố sự này, quả thực rất tầm thường, thế nhưng mỗi khi hiện lại như nhát đao đâm vào tim nàng.
Nghệ Phong cười cười, không phủ nhận:
- Rất tầm thường! Thực sự rất tầm thường! Nhưng không thể phủ nhận, những chuyện tình khắc cốt ghi tâm trên thế giới này, đều là do những câu chuyện tầm thường tạo thành.
Tuy rằng Điệp Vận Du chỉ nói qua mấy câu đơn giản về những gì nàng đã trải qua, thế nhưng Nghệ Phong trải qua vô số câu chuyện trên truyền hình hun đúc. Chẳng lẽ còn không thể đoán được hung hiểm trong bên, kí ức khó quên, và hận thù lo lắng tới cực điểm sao?
- Ta hỏi nàng một vấn đề đơn giản!
Nghệ Phong cười cười, nói:
- Nàng còn nhớ rõ diện mạo thiếu niên kia không?
Điệp Vận Du sửng sốt, lập tức tìm tòi ký ức trong đầu nàng, nhưng đến cuối cùng, nàng dần dần cảm thấy sợ hãi. Nàng phát hiện chính mình không thể nhớ rõ hình ảnh của thiếu niên kia.
- Ha ha! Nàng không nhớ nổi phải không? Nàng đừng quá bất ngờ. Chuyện này rất bình thường, tuy nàng vừa nãy cảm thấy thương nhớ, lưu luyến thiếu niên kia. Thế nhưng còn kém xa so với mối hận thù đối với kẻ cướp đi nam nhân của nàng. Nàng cho là chính mình yêu thương thiếu niên kia, nhưng đó vốn không phải trọng điểm của nàng.
Người Phong cười cười nói, Điệp Vận Du có thể không chủ ý. Thế nhưng hắn khiến người ngoài, có thể thoáng nghe là có thể hiểu ra.
- Không thể! Không thể!
Tâm tình Điệp Vận Du tựa hồ có chút không thể kiềm chế được, kết quả hồi ức vừa nãy, khiến chuyện tình nàng vẫn luôn tin tưởng sụp đổ, giống như toàn bộ tinh thần tín ngưỡng hoàn toàn tan vỡ.
- Có phải là nàng có thể nhận thức được rồi? Có lẽ nàng vẫn nhớ hắn, thế nhưng tuyệt đối không phải là thương hắn. Nhiều năm trôi qua, tình ý của thiếu nữ chớm yêu kia đã sớm được ma luyện. Bất quá, nàng hận trưởng bối, hận hắn đã cướp đi nam nhân của nàng. Cho nên, nàng thủy chung nhớ tới nam nhân đã chết để nhắc nhở chính mình, đừng quên đi mối hận thù này.
Điệp Vận Du đứng bất động, hai mắt không có mục tiêu. Hận, nàng hận trưởng bối, hận nam nhân ghê tởm kia. Thế nhưng sự hận thù thực sự vượt qua tình yêu của chính mình đối với thiếu niên kia sao? Ta thực sự không thương thiếu niên kia sao?
Nghệ Phong thở dài một hơi, lại nói:
- Có lẽ nàng đã phản bội, nàng không còn thương thiếu niên kia, mà là hận thù người đã cướp đi hạnh phúc nàng theo đuổi.
Dường như Điệp Vận Du không có nghe được Nghệ Phong nói, nàng đã đứng ngây dại tại chỗ. Nghệ Phong cười cười, nữ nhân có khúc mắc rất lớn này, chính mình có thể cởi lòng của nàng hay không? Nàng ta phải thừa nhận cái gì đó mới diễn viên chính trong lòng, nếu không nàng sống cũng mệt chết đi.
Đối với nữ nhân còn đi cùng với chính mình một đoạn đường này, hắn có thể giúp được ắt sẽ giúp?
- Vậy ngươi cho rằng, ta phải làm thế nào?
Đột nhiên âm thanh nhu hòa của Điệp Vận Du vang lên, chứng minh nàng đã chập nhận chuyện Nghệ Phong nói là sự thực.
- Rất đơn giản. Nàng đã hận như vậy, vậy hãy báo thù! Diệt sạch bọn chúng!
Nghệ Phong cười cười nói. Nữ nhân này một mực cưỡng ép chính mình phải giả bộ, chính là không muốn chấp nhận sự thực. Có thể thực lực của đối phương quá lớn, cũng có thể bởi vì nàng đối với và nam nhân kia có tình cảm quá lớn.
Điệp Vận Du sửng sốt, lập tức cười ha ha. Vừa nãy nàng cảm thấy u buồn tới cực điểm, hiện tại đã hoàn toàn biến mất: Rất thú vị, rất thú vị. Rõ ràng Nghệ Phong mở miệng nói tiêu diệt bọn chúng. Nếu như hắn biết, bọn chúng là đại biểu của cái gì? Còn dám nói như vậy sao?
- Nghệ Phong, ngươi có biết hắn là ai không?
- Nếu như ta đoán không nhầm, nàng hẳn là một vị quý phi trong cung nào đó.
Nghệ Phong cười cười, vừa mới còn không dám khẳng định, hiện tại đã xác định được nàng: Tiêu Công gọi là phu nhân, Điệp Vận Du tự nói chính mình bị giam giữ nuôi dưỡng. Hơn nữa khúc "Tương phi oán" khiến nàng phải khóc vô cùng thê thảm. Tất cả những chuyện này đều đã khẳng định.
Điệp Vận Du nhìn Nghệ Phong mỉm cười:
- Ngươi đã biết, ngươi còn dám ăn nói đại nghịch bất đạo như vậy?
Nghệ Phong khong hề để ý, nói:
- Trong mắt ta, chỉ có loại hai người, người ta yêu và người yêu ta. Còn lại, những người khác chết hết ta cũng không quan tâm. Đừng nói nàng muốn giết chết hoàng đế đế quốc, cho dù nàng giết hết mấy đời nhà hắn, ta cũng không quan tâm đến. Chỉ cần không ảnh hưởng đến ta là được.
- Ngươi rất ích kỷ! Cũng rất hổn đản!
Điệp Vận Du nhận xét Nghệ Phong.
- Cảm tạ!
Nghệ Phong cười nói.
- Vậy nàng dự định chợn con đường nào đây? Báo thù? Hay tiếp tục lừa dối chính mình?
Điệp Vận Du cười cười, không trả lời Nghệ Phong, ngược lại ngoảnh mặt nhìn Nghệ Phong. Thản nhiên nói:
- Nghệ Phong, làm đệ đệ của ta đi.
Nghệ Phong sửng sốt, lập minh bạch ý tứ của nàng. Lúc này nàng muốn chính mình là đệ đệ của nàng là sự thực, mà không phải vui đùa như lúc trước.
Nghệ Phong cười cười, nói:
- Chỉ cần nàng thừa nhận cuộc đánh cược kia. Ta sẽ đồng ý.
Hai gò má Điệp Vận Du nóng lên, đôi mắt muôn vàn phong tình của nàng trừng lớn liếc nhìn Nghệ Phong, sau cùng mới cắn răng nói:
- Được!
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Mị Ảnh
Chương 110: Nàng không thương hắn
Chương 110: Nàng không thương hắn