Thuận dòng trôi nổi mấy ngày, Nghệ Phong cũng không biết đã đi bao xa, chỉ có thể trông thấy từng đạo phong cảnh kia chậm rãi lui lại phía sau thuyền. Có lẽ Điệp Vận Du nói với Tiêu Công điều gì đó, tại ngày thứ hai rời đi trong tầm mắt Nghệ Phong xuất hiện một chiếc thuyền khác đi theo phía sau hoa thuyền của Điệp Vận Du. Đồng thời lúc này Nghệ Phong cảm thấy rất yên tĩnh, cũng có chút ấm áp. Tựa hồ Điệp Vận Du rất chiếu cố chính mình. Dọc trên đường đi cũng không có du ngoạn, mà thẳng tới Đế Đô.
Hơn nữa Điệp Vận Du tựa hồ rất thích đứng sau lưng Nghệ Phong hóng gió thổi, mỗi sáng sớm đều có thể thấy nàng phía sau Nghệ Phong ôm lấy vùng eo hắn, hàm dưới vô cùng mịn mạng dựa vào bờ vai Nghệ Phong, nhắm mắt lại hưởng thụ gió hiu hiu của mùa thu.
Cảm thụ được hơi ấm kề sát chính mình, đồng thời trong lòng Nghệ Phong bốc lên hỏa diễm, cũng chỉ biết để Điệp Vận Du tùy ý ôm thân thể chính mình. Bất quá, hắn không giải thích được, liền hỏi:
- Tại sao nàng thích ôm ta như vậy?
Câu trả lời của Điệp Vận Du khiến Nghệ Phong không nói được gì:
- Bởi vì khi ôm ngươi ta cảm thấy yên tâm, giống như ta trở lại thời niên thiếu.
Đồng thời nữ nhân này khiến hắn cảm thấy có điểm gì đó còn niên thiếu, trong lòng mọc lên tia đồng cảm. Nữ nhân hoàng gia, tuy sặc sỡ lóa mắt. Thế nhưng luôn luôn có khó khăn khiến thế nhân khó có thể lý giải.
Điệp Vận Du có tâm bệnh, chính là mất ngủ, ban đêm nàng thường gặp phải ác mộng. Vốn chuyện này không sao cả, thế nhưng nữ nhân này cũng không biết có phải cảm thấy Nghệ Phong không đe dọa tới nàng. Rõ ràng mỗi khi nàng mất ngủ, trực tiếp bò lên trên giường Nghệ Phong, nằm thu mình trong lòng Nghệ Phong bắt đầu ngủ. Thật thần kỳ, chỉ cần làm như vậy, nàng cảm thấy hương vị ngọt ngào dị thường, chìm sâu trong giấc ngủ.
Thế nhưng, chuyện này lại khiến Nghệ Phong vô cùng khổ cực, ngại Điệp Vận Du có mị thuật cao thâm, hắn vẫn nằm bất động. Nhìn yêu vật ngủ an lành trong lòng hắn, thân thể hắn như nổ tung, phát ra hỏa khí kinh người. Hết lần này tới lần khác không phát tiết được, điều này khiến hắn dở khóc dở cười. Nguồn truyện:
Vì vậy, tuy Nghệ Phong thường ngày ôm nhuyễn ngọc hoa thơm. Thế nhưng không hề vui vẻ, thậm chí hàng đêm không thể ngủ yên giấc. Mỗi sàng đều vội vàng bò khỏi giường.
- Quả thực nàng ôm ta thật chặt.
Vừa sáng sớm, Nghệ Phong cảm thấy có thân thể lồi lõm nóng như lửa ôm phía sau chính mình, thậm chí có thể cảm giác được sự ôn nhuyễn phía sau lưng. Đồng thời trong lòng hắn nhộn nhạo, không biết làm gì hơn, đành nói.
- Uhm!
Điệp Vận Du cười khanh khách, ôm Nghệ Phong nàng mới có thể chìm sâu trong giấc ngủ. Bất quá, nhớ tới tràng cảnh hai người ôm nhau ngủ, sắc mặt nàng khẽ phiến hồng.
Ngủ thực ra chỉ là ngủ bình thường, duy nhất có một điểm tì vết. Chính là đôi tay Nghệ Phong không an phận, luôn luôn lục lọi trên cơ thể chính mình, đặc biệt nơi nhạy cảm nhất trên cơ thể, luôn luôn bị tiểu tử này quang lâm.
May mắn Điệp Vận Du không phải tiểu nữ sinh ngây ngô, cũng không quan tâm tới những việc này. Mặc dù có chút xấu hổ, thế nhưng chính mình có thể ngủ ngon lành, tất cả chuyện này có vẻ không đáng quan tâm. Không thể không nói, nữ nhân thành thục luôn có cảm nhận khác so với các tiểu cô nương.
Bất quá, nhớ tới mỗi lần đôi tay Nghệ Phong lục lọi trên cơ thể chính mình, nàng cảm thấy thân thể khẽ run lên: Hắn không chỉ là thiếu niên ngây ngô, có lẽ là nam nhân có huyết khí phương cương.
Nghĩ vậy, Điệp Vận Du liền vỗ vỗ lên khuôn mặt đỏ bừng, đè nén điểm rung động này, quay đầu về phía Nghệ Phong nói:
- Ngươi không nên nóng nảy như vậy. Chỉ còn khoảng một ngày nữa là tới Đế Đô.
Nghệ Phong quay đầu nhìn Điệp Vận Du mỉm cười, đối với nữ nhân coi chính mình là đệ đệ, trong lòng hắn có cảm tình đặc biệt. Bất quá, cũng dằn vặt chính mình.
- Ta còn muốn luyện chế một ít dược phẩm, áp chế mị thuật của nàng, như vậy muốn làm gì thì làm.
Nghệ Phong nhìn Điệp Vận Du mỉm cười, đối với nữ nhân này, hắn cảm thấy có sức mê hoặc tới tột cùng. Bất luận là nam nhân đều không thể tìm cách từ chối từ nàng.
Điệp Vận Du cười khanh khách:
- Tiểu tử kia, không nên ngày nào cũng nghĩ tới chuyện này. Ngươi không biết, dược vật cũng vô dụng thôi.
Nghệ Phong bĩu môi, trong lòng đầy vẻ khinh thường: Thật lực cười! Nếu như hiện tại trong tay ta có dược thảo cần thiết. Ta không tin không áp chế được mị thuật của ngươi.
- Tiểu tử hỗn đản kia! Nếu như ngươi muốn, cũng không phải tỷ tỷ không thể cho ngươi. Nhưng phải xem biểu hiện của ngươi!
Điệp Vận Du đè nặng lên vai Nghệ Phong, nhiệt khí dâng trào khiến trong lòng Nghệ Phong cảm thấy khó chịu.
- Không cần! Nàng yêu tâm! Tới Đế Đô rồi, ta muốn thứ gì có thứ đó. Bản thiếu gia sẽ có hàng vạn biện pháp phá mị thuật của nàng.
Nghệ Phong tự tin nói.
- Hi hi… Vậy ta chờ ngươi ah.
Trong giọng nói Điệp Vận Du tràn đầy mị âm, khiến Lăng Thần Quyết trong cơ thể Nghệ Phong điên cuồng xoay tròn. Điều này cũng khiến Nghệ Phong hạ quyết tâm, chờ tới khi chính mình tìm được dược thảo chân quý này, xem ngươi còn càn rỡ được không?
- Chúng ta đi dạo một chút chứ? Nhiều ngày trôi nổi trên sông, cũng có chút mệt mỏi.
Điệp Vận Du nhìn Nghệ Phong dò hỏi.
- Uhm!
Nghệ Phong không hề cự tuyệt. Tuy rằng chính mình đang vội vàng tới Đế Đô, thế nhưng chủ nhân nơi này là Điệp Vận Du, nếu như nàng muốn nghĩ ngơi, chính mình phải nghe theo. Huống chi mấy ngày này, Điệp Vận Du vội vàng tới đây cũng khiến Nghệ Phong rất cảm kích. Tuy rằng hắn biết đây không phải vì hắn, thế nhưng ít nhất chính mình được nhờ.
...
Không thể không nói, sau một thời gian dài phiêu bạt trên sông nước, quả thực khiến thân xác và tinh thần cảm thấy mệt mỏi. Lúc này vừa bước chân lên mặt đất kiên cố, những mệt mỏi trong lòng kia cũng hoàn toàn biến mất. Tâm tình không nhịn được cảm thấy thoái mới tới cực điểm.
Cho dù Điệp Vận Du đi tới đâu, cũng đều là tiêu điểm hấp dẫn ánh mắt. Dù dung nhan tuyệt trần kia đã được che đậy. Thế nhưng dáng vẻ bốc hỏa lại không thể đỡ được, trong lúc đó còn có những cử chỉ tản ra khí tức vô cùng mị hoặc. Đều khiến yết hầu các nam nhân phải cuộn nhào, thậm chí có một số người điên cuồng tới mức thổ huyết.
Nghệ Phong thấy vậy, quay đầu về phía Điệp Vận Du, cười khổ nói:
- Ta có điều muốn nói với tỷ tỷ, đôi mắt cẩu của những người này đều chú ý tới nàng. Mà nàng không cần sử dụng mị thuật cũng khiến bọn họ không thể chống đối.
Điệp Vận Du cười nói:
- Nếu như trong lòng nam nhân các ngươi không có tâm tư xấu xa, vậy mị thuật của ta dù mạnh mẽ tới đâu, làm sao có tác dụng?
Nghệ Phong bĩu môi thì thầm nói:
- Nam nhân không xấu xa còn là nam nhân sao? Vậy chính mình tự cung làm thái giám đi thôi!
Điệp Vận Du nghe được Nghệ Phong nói, liền cười khanh khách, cười vô cùng vui vẻ, thân thể mạnh mẽ run lên. Khiến đôi mắt nam nhân bốc lên hỏa diễm, đồng thời trong ánh mắt hiện lên vẻ đố kỵ với Nghệ Phong được đứng cạnh Điệp Vận Du.
Thế nhưng, lại không dám có dũng khí nhìn thẳng vào Điệp Vận Du: Bọn họ biết, nữ nhân như vậy, bọn họ không thể đụng tới.
Trong khi đôi mắt trắng của Nghệ Phong đang xoay tròn, đột nhiên ánh mắt hắn dừng lại một chỗ. Nhất thời, bên trong con ngươi vốn đen như mực tỏa ra hận ý tới cực điểm. Trong đó lộ ra vẻ hung ác tàn độc, gắt gao nhìn về phía kia, nguyên bản khuôn mặt anh tuấn có chút đáng sợ. Trong ánh mắt nghiêm nghị hiện lên đầy sát ý.
Điệp Vận Du cũng dễ dàng nhận thấy tràng cảnh này, tuy rằng nàng không biết tại sao đột nhiên Nghệ Phong tỏa ra hận ý lẫm liệt như vậy, trong lòng nàng có chút khiếp sợ. Thế nhưng vẫn mở miệng dò hỏi:
- Làm sao vậy?
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Mị Ảnh
Chương 114: Giết!
Chương 114: Giết!