TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Mị Ảnh
Chương 147: Điệp Vận Du thụ thương


- Ngươi cười cái gì?
Tử Âm thấy Nghệ Phong đột nhiên cười cười khó hiểu, nghi hoặc hỏi.
- A... A... Bất quá ta nghĩ tới lý tưởng trước đây của ta mà thôi.
Nghệ Phong cũng không giấu diếm, vừa cười vừa nói.
- Lý tưởng? Ha ha, có thể nói với ta, lý tưởng của ngươi là gì hay không?
Tử Âm cười hỏi, nàng cũng có chút hiếu kỳ, muốn biết Nghệ Phong có lý tưởng gì mà hắn cười vui vẻ như vậy.
- Ách... Lý tưởng này rất trong sạch, rất buồn cười. Không cầu phong tao kinh thiên hạ, nhưng cầu hèn mọn động thế nhân. Ngập trong vàng son là truy cầu của ta, hoang dâm vô độ là mộng tưởng của ta.
Nghệ Phong cười cười lại nói ra câu nói trước đây hắn từng nói.
Khi Tử Âm nghe được, liền cười hi hi:
- Nghệ Phong, đây là lý tưởng của ngươi? Quả nhiên vĩ đại, khó trách ngươi có thể nghĩ ra chủ ý như vậy.
- Khụ! Hiện tại ta còn cách lý tưởng của chính mình quá xa. Cần phải từ từ nỗ lực!
Nghệ Phong thở dài, bất đắc dĩ nhún nhún vai nói. Bạn đang đọc truyện tại - http://truyenfull.vn
Tử Âm trừng mắt liếc nhìn Nghệ Phong:
- Bất quá, ngươi nói với ta sòng bạc cần bỏ những thứ này, còn phải làm những gì nữa?
Nghệ Phong nói:
- Chuyện này các nàng cần phải tự mình tìm tòi, dù sao đi nữa các nàng cần tuân theo định lý tuần hoàn là được: Bản thân sòng bạc không tham dự trong đó, cần phục vụ khách nhân thật tốt. Đáp ứng yêu cầu của khách nhân, để bọn chúng lưu luyến quay lại đây tiêu tiền là tược.
Tử Âm nghe Nghệ Phong nói như vậy, nàng gật gật đầu nói:
- Nếu như sòng bạc không tham dự vào đó, vậy tại sao ngươi còn muốn ta kiếm vài cao thủ đổ thuật?
Nghệ Phong đảo mắt nói:
- Đại tỷ nha! Chẳng lẽ nàng không sợ kẻ khác tới đập bãi sao? Lẽ nào nàng không sợ dân cờ bạc gian dối, chính mình không phát hiện được sao? Có vài cao thủ đổ thuật, khi đó cũng không cần phải lo lắng!
Tử Âm nghe lời giải thích của Nghệ Phong, nàng cười hi hi:
- May là ngươi không mở sòng bạc! Bất quá, vì sao ngươi nghĩ được đến như vậy?
- Khụ! Quả thực ta vẫn luôn nói với người khác, ta là thiên thần hạ phàm, thế nhưng rốt cục không ai tin.
Nghệ Phong thở dài, bất đắc dĩ nói.
Tử Âm liếc mắt nhìn Nghệ Phong, thế nhưng trong lòng không khỏi chấn động: Thay đổi như vậy, quả thực rất khả thi. Thiếu niên chưa đến 18 tuổi, có thể tỷ mỷ tính toán như vậy. Đủ thấy sự lão luyện của hắn. Nghĩ vậy, nàng không khỏi bình tĩnh liếc nhìn Nghệ Phong.
Sự sắc sảo kèm theo vẻ ngây ngô. Thế nhưng đôi mắt thâm thúy đen óng khiến người ta không thể nhìn thấu.
"Thiếu niên này thật không đơn giản!"
Trong đáy lòng Tử Âm nhận xét về Nghệ Phong. Trông thấy Nghệ Phong nhẹ nhàng gạt những sợi tóc nghịch ngợm trên khuôn mặt Linh nhi, nàng không kiềm chế được toát lên dáng vẻ tươi cười!
- Ta thực không thể nhìn thấu ngươi!
Tử Âm cười cười nói.
Nghệ Phong dõng dạc nói:
- Thế giới này, quả thực không ai có thể nhìn thấu ta. Thiên thần hạ phạm, nào ai nhìn thấu?
Tuy nói như vậy, thế nhưng tất cả chuyện này chỉ là một chút thủ đoạn thương nghiệp của các sòng bạc tại kiếp trước mà thôi. Bất quá chính mình đã từng tham khảo qua. Đương nhiên, tại dị giới này, chính mình dùng những phương pháp kia ắt sẽ giàu to.
Tử Âm nghe thấy Nghệ Phong tự kỷ, cũng cười cười làm ngơ. Lúc này lại càng cảm kích Nghệ Phong. Hắn không chỉ cứu tính mệnh nhi nữ của chính mình, lại nêu ra phương pháp giúp sòng bạc của chính mình thoát khỏi nguy hiểm. Có thể, hắn chính là quý nhân trợ giúp chính mình.
Nghệ Phong nhìn sắc trời, đã thấy mờ mờ tối, hắn liền nói:
- Tử Âm tỷ! Ta phải về rồi! Nàng coi Linh nhi...
- A...
Tử Âm nhìn Linh nhi ngọt ngào ngủ trong lòng Nghệ Phng, nàng cười cười: Nha đầu kia ngủ rất bình yên.
- Uhm, ta đến bế nó!
Tử Âm khom người, đưa tay tiếp nhận Linh nhi từ trong lòng Nghệ Phong. Bất quá nàng không để ý, tư thế này từ trên cao nhìn xuống, hầu như y phục để lộ rõ đôi gò bồng, đôi mắt vô tình có thể nhìn thấy khe rãnh trắng noãn trong đó.
Nghệ Phong cảm giác khuôn mặt chính mình bừng bừng, đôi mắt không sao dời khỏi, thật lâu không cử động.
Tử Âm thấy Nghệ Phong đột nhiên ngây dại tại chỗ, không khỏi kinh ngạc. Khi nàng theo ánh mắt của Nghệ Phong vọng xuống, mới biết chính mình sơ ý để hở. Trong nháy mắt, khuôn mắt nàng ửng hồng, vội vàng dùng tay che đậy, liếc mắt nhìn Nghệ Phong nói:
- Ngươi thực sự sắp trở thành kẻ hèn mọn động thế nhân a?
Nàng là mỹ phụ thành thục, Nghệ Phong nhìn đến mức ngây dại. Bất quá, hắn biết chính mình thất lễ, ngượng ngùng cười nói:
- Chuyện này... Bất quá Tử Âm tỷ thật sơ ý! Tử Âm tỷ thật mê người, rõ ràng ta không sao dời mắt.
Tử Âm bất đắc dĩ liếc nhìn thiếu niên trước mắt, nàng là nữ nhân thành thục cũng không quở trách, tiếp nhận Linh nhi từ trong lòng Nghệ Phong. Nàng gõ gõ vào trán Nghệ Phong, nói:
- Quả thực ngươi nói rất dễ nghe!
Nghệ Phong cười khà khà, nhẹ nhàng nhéo nhéo khuôn mặt Linh nhi, nhưng sợ Linh nhi tỉnh giấc, lại vội vàng buông tay:
- Ta về trước đây, khi nào có thời gian, ta sẽ trở lại gặp Linh nhi... Và Tử Âm tỷ!
Tử Âm trông thấy Nghệ Phong đã biến mất khỏi cánh cửa nhà mình, không khỏi mỉm cười:
- Tư thái của người này thực ra cũng khá lão luyện. Sau này không biết gây nên tai họa với bao nhiêu tiểu cô nương.
...
Vốn Nghệ Phong dự định chạy thẳng tới Lâm phủ, thế nhưng lại nghĩ đến Điệp Vận Du, hắn liền chuyển phương hướng. Hắn hỏi thăm Thúy Lâm Các ở nơi nào, sau đó bước từng bước đi tới.
Rất nhanh, Nghệ Phong đứng trước một lầu các. Lầu các không lớn, cũng không nhỏ, thế nhân toàn bộ lầu các bao phủ sắc xanh vô cùng hấp dẫn ánh mắt mọi người. Giống như sắc xanh của lá cây, làm người ta cảm thấy yên ắng tự nhiên. Thảo nào gọi là Thúy Lâm Các.
Nghệ Phong đi tới trước cửa lớn, thấy cửa viết:
- Người không đạt tới thực lực Tướng Cấp, không phải văn đàn nổi tiếng, đại quý tộc không tiếp đãi.
Nghệ Phong thấy vậy, liền cười cười: Như vậy thực sự khắc nghiệt, người đạt tới thực lực Tướng Cấp, tại Đế Đô coi như đủ đi ngang. Mà văn đàn nổi tiếng và đại quý tộc có mấy người. Nói cách khác, Thúy Lâm Các này hầu như không tiếp đãi người ngoài. Hẳn là nơi dừng chân ngoài cung của Điệp Vận Du.
- Đứng lại!
Nghệ Phong đang định vào bên trong cánh cửa, liền nghe thấy giọng nữ nhân mềm mại ấm áp ngăn lại. Thị nữ này không hiểu, rõ ràng thiếu niên này trông thấy quy định trước của, tại sao còn dám sấn vào bên trong? Lẽ nào hắn đạt được một trong những điều kiện kia? Ngẫm lại cảm thấy buồn cười, điều này sao có thể?
Nghệ Phong đứng trước mặt nữ tử xinh đẹp cười cười, từ trong linh giới lấy ra lệnh bài do Điệp Vận tặng hắn, đưa cho nàng rồi nói:
- Ta có thể tiến vào chứ?
Nữ tử xinh đệp trông thấy lệnh bài, nàng thất kinh, cung kính nói:
- Xin thiếu gia cứ tự nhiên!
Nói xong, cung kinh đưa lệnh bài cho Nghệ Phong.
Nghệ Phong tiếp nhận, liền hỏi:
- Chủ nhân các ngươi có nhà?
Nữ tử cung kính đáp:
- Từ ngày hôm qua, tiểu thư vẫn luôn ở trên lầu ba!
Nghệ Phong nghe vậy, vui mừng khôn xiết. Không để ý tới nữ tử xinh đẹp này, bước từng bước tiến thẳng tới lầu ba.
Nữ tử xinh đẹp nhìn thiếu niên anh tuấn trước mắt, trong mắt tràn đầy nghi hoặc:
- Tại sao tiểu thử lại giao long bài đẳng cấp cao nhất cho một người như vậy?
Tuy rằng có người ngăn hắn lại, bất quá dựa vào lệnh bài Nghệ Phong có thể thẳng tiến lên lầu ba. Đám người cung kính để Nghệ Phong đi nhưng trong lòng cũng tràn đầy nghi hoặc. Quả thực từ trước tới nay chưa ai được tiểu thư cấp long bài.
Bất quá, khi Nghệ Phong đẩy cánh của gian phòng Điệp Vận Du ra, thấy sắc mặt Điệp Vận Du xanh xao, trên giường còn dính chút máu, hắn giật nẩy mình.
Mị thuật của Điệp Vận Du đã đạt tới lục giai, ai có thể khiến nàng bị thương nặng như vậy?

Đọc truyện chữ Full