Tử Âm lắc đầu nói:
- Nếu như vừa nãy không lấy ra bán đấu giá, thực ra ta có thể bán lại cho ngươi. Bất quá, hiện tại đều đã giới thiệu, lúc này không thể thu hồi lại?
Nghệ Phong gật gật đầu, trong lòng bất đắc dĩ, đồng thời cũng nhìn bảo kiếm trong tay bán đấu giá sư. Chính mình cũng thiếu binh khí trên mình, mà bảo kiếm trong tay bán giá sư cũng sắc bén, không thể nghi ngờ nó đã đả động tới tâm tình của Nghệ Phong.
Tuy rằng bảo kiếm không phải linh kiếm, thế nhưng vẻ ngoài bắt mắt, sắc bén không gì sánh được. Nguyên bản kiếm này cũng chỉ là bảo kiếm thượng đẳng mà thôi, thế nhưng công năng của nó khiến Nghệ Phong vô cùng thích thú. Đó chính là bảo kiếm vừa mềm vừa cứng, thậm chí có thể làm đai lưng. Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.
Kiếm mềm dẻo như vậy, khiến Nghệ Phong mừng như điên, hiển nhiên rất thích nó. Chính mình sở hữu mấy bộ vũ kỹ, chỉ có dùng binh khí mới có thể thi triển được.
Tử Âm trông thấy ánh mắt Nghệ Phong rực cháy, khẽ cười nói:
- Nếu như ngươi muốn, ta giúp ngươi đạt được nó.
Nghệ Phong cười cười, hiện tại cũng chỉ mong như vậy. May mà chính là, Điệp Vận Du tặng chính mình một tử kim tạp, cũng không phải lo lắng về vấn đề kim tệ.
Bán đấu gia sư không hề dừng lại, sau khi giới thiệu toàn bộ thuộc tính của nhuyễn kiếm. Lúc này mới chậm rãi nói:
- Kiếm tên Tiêm Hổ, giá khởi điểm mười vạn kim tệ!
- Mười một vạn!
- Mười hai vạn!
- Mười lăm vạn!
...
Hiển nhiên rất nhiều quý tộc thích bảo kiếm này, mười vạn kim tệ, có lẽ đủ chi tiêu cả đời đối với thường dân. Thế nhưng đối với những quý tộc này chẳng thấm vào đâu.
Rất nhanh nhuyễn kiếm kéo lên tới hai mươi năm vạn kim tệ. Điều này khiến Nghệ Phong không khỏi cười khổ, quay về phía Tử Âm nói:
- Những quý tộc này thật lắm tiền. Hai mươi năm vạn kim tệ, đủ để một gia đình bình thường sống cả đời sung túc.
Tử Âm cười cười, quay về phía Nghệ Phong nói:
- Bổng lộc của các quý tộc này quá nhiều. Huống hồ, bọn họ cơ bản đều có đất phong, mọi người trong đất phong nuôi dưỡng hắn, lúc này không nhiều tiền mới kỳ lạ.
Nghệ Phong cười cười, hắn cũng minh bạch, thế giới này cơ bản còn dừng lại ở thời đại nửa phong kiến. Quý tộc bóc lột quá gắt gao, tuy rằng rất xem thương chế độ xã hội này, thế nhưng trải qua nhiều năm như vậy cũng đã quen.
- Ngươi đã muốn bảo kiếm kia, vậy hãy lớn mật cạnh tranh. Đan dược của ngươi, đủ vượt xa giá trị của Tiêm Hổ Kiếm này.
Tử Âm cười cười, trong lòng thầm nghĩ: Cái này chính là lễ vật chính mình tặng hắn có công giúp chính mình.
Nghệ Phong không đoán được tâm sự Tử Âm, bởi vì lúc này Tiêm Hổ Kiếm đã đạt tới ba mươi vạn kim tệ.
Có lẽ giá trị của Tiêm Hổ Kiếm này đã đạt tới mức tối đa, tới ba mươi vạn kim tệ khiến rất nhiều người phải dừng tay. Bán đấu giá sư lại hỏi thêm vài tiếng, ngay kh Nghệ Phong chuẩn bị ra giá. Bỗng nhiên người ngồi trên phòng riêng vừa nãy hỏi Tử Âm, liền vang lên thanh âm:
- Ba mươi năm vạn!
- Di!
Nghệ Phong có chút kinh ngạc, thế nhưng vẫn há miệng nói:
- Bốn mươi vạn!
Người ngồi trên phòng riêng đối diện vốn không thấy ai ra giá cho rằng dễ như trở bàn tay, không ngờ cư nhiên có người mở miệng trả giá cao hơn chính mình năm vạn kim tệ.
Người nọ suy nghĩ một chút, lại nói:
- Bốn mươi năm vạn kim tệ.
Giá được nâng lên, nhất thời khiến chủ nhân bảo kiếm này mưng rỡ khôn xiết, nguyên bản mang tới bán đầu ra, hắn nghĩ rằng bảo kiếm đạt tới ba mươi năm vạn kim tệ đã là cực hạn. Nhưng không ngờ có thể đạt được bốn mươi năm vạn kim tệ.
Nghệ Phong khẽ nhíu nhíu đầu lông mày, thoáng nhìn qua lợi kiếm kia, cuối cùng không kiềm chế nổi sức hấp dẫn của nó, thản nhiên nói:
- Năm mươi năm vạn!
Câu nói này, nhất thời khiến mảnh người phía dưới ồ lên, trong nháy mắt toàn bộ đám người chuyển ánh mắt về phòng riêng Nghệ Phong ngồi. Trong lòng cảm thán:
- Ngươi nào coi tiền như rác vậy?
Chủ nhân Tiêm Hổ Kiếm hưng phấn đến mức suýt chút nữa ngất xỉu, hắn vốn là người bán dong, thanh kiếm này cũng là hắn ngẫu nhiên đạt được. Năm mươi năm vạn kim tệ, đủ để sau này hắn có thể cơm no áo ấm, lấy vài tiểu thiếp.
Một lần tăng năm vạn kim tệ, loại tiêu xài xa xỉ này, người tinh mắt vừa nhìn đã biết muốn ép đối vào tình huống bắt buộc, căn bản không quan tâm tới kim tệ. Nghĩ vậy, đám người không khỏi chuyển ánh mắt về phía người kia, chuẩn bị xem kịch hay.
Bất quá, người ngồi phòng riêng đối diện hiển nhiên cũng hiểu được ý tứ của Nghệ Phong, hắn bình thản không mở miệng.
Trong lòng bán đấu giá sư sớm đã hiểu rõ, cũng biết giá quá cao khiến hắn do dự. Động tác trên tay hắn có chút không vừa lòng.
- Chúc mừng khách nhân ngồi phòng riêng thứ nhất!
Nghệ Phong nghe bán đấu giá sư nói vậy, Nghệ Phong quay về phía Tử Âm bĩu môi nói:
- Làm công tử coi tiền như rác, hắn còn chúc mừng ta?
Tử Âm liên tục cười hi hi, khuôn mặt tuyệt mỹ tỏa ra dáng vẻ tươi cười thành thục, hấp dẫn ánh mắt mọi người. Nghệ Phong cũng mỉm cười nhìn Tử Âm, nam nhân trông thấy tràng cảnh này trong lòng bọn họ khẽ điên loạn.
Tử Âm trừng mắt liếc nhìn Nghệ Phong, nói:
- Ai bảo ngươi hào phóng như vậy, một lần tăng tới mười vạn kim tệ.
Nghệ Phong nhún vai cười cười, ra giá quá rườm rà, hơn nữa làm như vậy sẽ ép đối phương vào tình thế bắt buộc.
Khi Nghệ Phong chuẩn bị nói điều gì đó, Nghệ Phong đã thấy có thị nữ mang bảo kiếm tới. Nghệ Phong tiếp nhận, vừa vặn chỉ nghe bán đấu giá sư giới thiệu ở phía xa xa, thế nhưng cũng không nhìn quá rõ.
Vừa mới vào tay, trong nháy mắt năm mươi vạn kim tệ liền tiêu tan. Thân kiếm tản ra ánh sáng màu xanh, Nghệ Phong nhẹ nhàng vung tay lên, sợi tóc bay phất phơ trong hư không trong nháy mắt đứt làm hai đoạn.
Hắn liền đeo Tiêm Hổ Kiếm vào thắt lưng, đồng thời cảm thân kiếm lạnh lẽo khiến Nghệ Phong cảm thấy thấm lạnh. Quả nhiên, cư nhiên từ đầu kiếm tới chuôi kiếm ăn khớp một cách hoàn hảo, giống như một cái đai lưng màu xanh biếc.
- Hảo kiếm!
Nghệ Phong khẽ cười một tiếng, hắn đã thấy thị nữ vừa đưa kiếm mỉm cười đứng chờ chính mình.
Thị nữ này cũng rất nghi hoặc, không ngờ phu nhân của chính mình tại sao lại ngồi phòng riêng đầu tiên. Nếu như nàng muốn thanh kiếm này, tại sao lại mang tới đây bán đấu giá? Nàng có thể trực tiếp mua lại của người bán kiếm dong kia.
Ngay khi thị nữ chưa nghĩ ra, Tử Âm nói:
- Ngươi tới trả giá trực tiếp cho người bán là được.
Khi thị nữ kia gật đầu chuẩn bị rời đi, Nghệ Phong mỉm cười lấy tử kim tạp ra, quay về phía Tử Âm nói:
- Vẫn là ta tới tốt hơn. Hiện tại nàng chính đốn sòng bạc, cũng cần rất nhiều tài chính.
Tử Âm nhìn tử kim tạp trong tay Nghệ Phong, nàng không khỏi kinh hoàng. Tử kim tạp, cũng không có mấy người trong đế quốc có thể sở hữu? Tại sao hắn lại có? Vậy tại sao thiếu niên này vì một vạn kim tệ mà vướng mắc?
Hiển nhiên thị nữ kia cũng chấn động, nàng thầm nghĩ: Tử kim tạp ah, đây chính là tử kim tạp trong truyền thuyết?
Thị nữ run rẩy đưa hai tay cung kính tiếp nhận, sắc mặt đỏ ửng, vừa chạy vừa dùng đôi mắt đẹp nhìn Nghệ Phong. Lúc này mới đi ra khỏi phòng riêng.
Nghệ Phong thấy vậy không khỏi ngạc nhiên, thì thào nói:
- Nguyên lai mị lực của tiền tài ở đâu cũng thông dụng!
Tử Âm ngơ ngác nhìn Nghệ Phong nói:
- Tại sao bỗng nhiên ngươi có tử kim tạp?
Nghệ Phong cười cười nói:
- Người khác đưa ta!
Phụt...
Câu nói này, khiến Tử Âm suýt nữa không ngồi vững.
Người khác đưa ngươi tử kim tạp? Thứ này cũng có thể tùy tiện tặng! Thứ này không chỉ là đại biểu của tiền tài mà còn là đại biểu của thân phận địa vị.
Bất quá, khi Tử Âm nghĩ đến Nghệ Phong ngay cả y sư thất giai cũng có thể tìm được đến trợ giúp chính mình, nàng cũng cảm thấy không quá quái dị.
- Tiểu tử này thật thần bí!
Trong lòng Tử Âm thì thào một câu.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Mị Ảnh
Chương 171: Đắc kiếm
Chương 171: Đắc kiếm