TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Mị Ảnh
Chương 188: Bạch Hàn Tuyết

 
Khi Nghệ Phong bước ra khỏi cổng học viện, lại phát hiện một nữ nhân đứng trước mắt hắn. Vốn Nghệ Phong nghĩ đi thẳng tới Thúy Lâm các, theo lý thuyết sẽ không dừng cước bộ lại. Thế nhưng, quả thực đôi chân của nữ nhân này quá hấp dẫn khiến Nghệ Phong không kìm được lòng liền dừng lại, ánh mắt chuyển tới đôi chân dài. Chân dài được bao phủ bởi tất đen bó sát, lưu tuyến xuân quang hoàn mỹ cám dỗ không gì sánh được, kích thích nhãn cầu Nghệ Phong.
Nghệ Phong vẫn luôn tự nhận chính mình là quân tử, nếu như là quân tử, đương nhiên ngắm nhìn vẻ đẹp gì đó không chút kiêng nể. Cho nên, nhãn thần Nghệ Phong không chút tránh né, ánh mắt trực tiếp dù xét đôi chân dài bạo kính tới cực điểm. Thậm chí Nghệ Phong tưởng tưởng ra hình ảnh, đôi chân dài hỏa bạo này vắt ngang bên hông chính mình, tràng cảnh này hẳn là có thể khiến nhiệt huyết trong lòng chính mình sôi trào!
Nghệ Phong càng tưởng tượng, càng cảm thấy trò chơi càng thú vị, khẳng định có thể khiến người ta sảng khoái tới chết!
- Nhìn đủ chưa?
Một đạo âm thanh lạnh như băng truyền vào trong tai Nghệ Phong.
- Nhìn thì nhìn được rồi, nhưng không biết cảm giác thế nào?
Nghệ Phong không chút che giấu ý nghĩ của chính mình, bình thản nói. Đồng thời ánh mắt cũng dời khỏi đôi chân dài của nàng, nhìn tới khuôn mặt nàng.
Cho dù là tính tình lãnh ngạo như Bạch Hàn Tuyết cũng bị những lời này của Nghệ Phong kích thích làm sắc mặt nàng khẽ thay đổi. Nguyên bản khuôn mặt nàng lãnh ngạo, lại tăng thêm một phần lạnh giá!
Dung nhan mỹ lệ mê người đập vào mắt, vóc dáng uyển chuyển bao vây dưới bộ đồ bó sát, vài chỗ hiển lộ da thịt ra ngoài. Nàn da trắng noãn như nước, eo thon nhỏ bé mềm mại, đôi gò bồng ngọt ngào đẫy dà lộ rõ biên độ hoàn mỹ. Phối hợp vùng đôi chân trắng noãn trơn tuột như ngọc, lại tăng thêm vài phần xinh đẹp mị hoặc!
Bạch Hàn Tuyết vận chuyển đấu khí gia truyền, vứt bỏ tâm tình sang một bên, nhìn Nghệ Phong biểu tình không chút thay đổi. Nàng nói rằng:
- Nếu nhìn xong, vậy nói chuyện chính!
Nghệ Phong nhún nhún vai, không thể nói là đi theo cặp chân mị hoặc kia. Tuy nhiên không biết nữ nhân này tại sao tìm tới chính mình, thế nhưng hắn luôn luôn tự cho rằng chính mình khiến nữ nhân cảm thấy ấm áp. Có lẽ lúc này hắn quyết định giữ thể diện giúp nàng, ít nhất chính mình nhìn nữ nhân này thực sự rất thỏa mái.
Ngoài cửa học viện, tự nhiên có người nhìn thấy tràng cảnh này, không khỏi kinh ngạc. Không ngờ mỹ nhân băng sơn Bạch Hàn Tuyết cũng chủ động nói chuyện cùng nam nhân. Đồng thời bọn họ vô cùng đố kỵ và bội phục nhìn Nghệ Phong!
Thế nhưng, khi có người nhận ra khuôn mặt Nghệ Phong, bọn họ vô cùng kinh hãi, trong lòng than thở: Tiểu tử này, không chỉ thực lực cường hãn, ngay cả tán gái cũng cường hãn tới cực điểm! Ngay cả mỹ nhân băng sơn cũng có thể đối phó!
Nếu như Nghệ Phong biết bọn họ đang suy nghĩ điều gì, e là sẽ hô lớn oan uổn: Chính mình chưa chiếm được tiện nghi, vì sao các người có thể bội nhọ danh tiếng ta? Cho dù hư, cũng chính là nàng làm hư chính mình. Chính mình rất thuần khiết, chưa bao giờ chủ động làm hư người khác!
Khi Bạch Hàn Tuyết đi được một đoạn khá dài, đi tới một nơi an tĩnh kín đáo, lúc này mới ngừng lại.
Nghệ Phong thản nhiên liếc nhìn xung quanh, thấy xung quanh căn bản không ngươi qua lại, hắn cổ quái nhìn Bạch Hàn Tuyết nói:
- Chuyện này, ta biết ta rất đẹp trai! Thế nhưng trực tiếp nói chuyện nhân sinh, có vẻ quá nhanh! Ít nhất phải đi ăn cơm, mua sắm quanh phố ah!
Bạch Hàn Tuyết không để ý tới lời xằng bậy của Nghệ Phong, nàng nhìn hắn không chút tức giận, nói:
- Ai dạy ngươi Lôi Đình Phá Nhật Kiếm?
Nghệ Phong lập tức sửng sốt, trong lòng hắn có chút không hiểu mục đích của nữ nhân này. Tại sao vừa gặp liền hỏi tới Lôi Đình Phá Nhật Kiếm, cái này và nàng có quan hệ sao?
- Bản thiếu gia là thiên tài, tự nghĩ ra!
Nghệ Phong mở miệng nói xằng bậy.
- Lôi Đình Phá Nhật Kiếm toàn thịnh thi triển, kiếm như sấm, có thể phá mặt trời!
Bạch Hàn Tuyết thản nhiên nói.
Nghệ Phong ngẩn người, không cô nàng này hiểu rất rõ Lôi Đình Phá Nhật Kiếm, điều này cũng khiến hắn vô cùng kinh ngạc.
- Ngươi là ai? Tiểu sao hiểu khẩu quyết của Lôi Đình Phá Nhật Kiếm!
Ánh mắt Nghệ Phong mạnh mẽ ngưng đọng lại, lạnh lùng nhìn Bạch Hàn Tuyết. Biểu tình lãng tử vừa nãy trong nháy mắt đã hoàn toàn biến mất.
- Lẽ nào sư môn trưởng bối dạy ngươi không nói với ngươi sao? Hắn trộm bảo vật Bạch gia!
Bạch Hàn Tuyết thản nhiên nói.
- Ách...
Nghệ Phong thực sự không biết chính xác, tại Thánh Địa nhiều trưởng bối như vậy, cướp bảo vật của người khác cũng là chuyện bình thường. Chuyện đó không khác gì ăn cơm!
- Ngươi nói gì? Lôi Đình Phá Nhật Kiếm này là trộm của nhà ngươi?
Nghệ Phong tức cười, cho dù thứ này lấy trộm tại nhà nàng, cũng đã trải qua mấy trăm năm. Hiện tại nàng mới tới tìm, có lẽ đã quá muộn!
Bạch Hàn Tuyết nói:
- Một kẻ thi triển Lôi Đình Phá Nhật Kiếm, trộm đi bảo vật gia truyền của Bạch gia ta!
- Ách...
Không phải bị trộm Lôi Đình Phá Nhật Kiếm ah? Vậy ngươi tìm ta làm gì, ăn xong không có chuyện gì làm?
- Lẽ nào ngươi nhìn ta thi triển Lôi Đình Phá Nhật Kiếm, liền suy tưởng bản thiếu gia là đạo tặc!
Nghệ Phong khinh thường nhìn Bạch Hàn Tuyết.
- Không phải ngươi! Thế nhưng ngươi và hắn có quan hê rất lớn! Bởi vì ngươi có thể thi triển Lôi Đình Phá Nhật Kiếm!
Bạch Hàn Tuyết bình thản nhìn Nghệ Phong nói.
- Kháo... Ngươi thật ngốc ah! Chuyện tình mấy trăm năm trước hiện tại nói có liên quan tới người mười tám tuổi! Ngươi thần kinh hay sao? Cứ sử dụng Lôi Đình Phá Nhật Kiếm là liên quan tới. Vậy nếu như bản thiếu gia dạy Lôi Đình Phá Nhật Kiếm cho người trong thiên hạ, vậy người trong thiên hạ đều liên quan với đạo tặc trộm bảo vật gia tộc ngươi ah!
Nghệ Phong thoáng liếc nhìn nữ nhân ngực lớn não nhỏ này.
- Ngươi...
Cho dù là Bạch Hàn Tuyết tính tình lãnh ngạo, nhưng bị Nghệ Phong mắng, thần thái cũng phải lộ rõ vẻ tức giận.
- Ngươi cái gì mà ngươi! Nhường đường, bản thiếu gia không thừa thời gian bông đùa.
Nghệ Phong không hề để ý tới thể diện của nữ nhân ngốc nghếch này, bước từng bước đi ra ngoài.
- Đứng lại! Chỉ cần ngươi nói ta biết, ai dạy ngươi. Ta tự tới tìm hắn!
Bạch Hàn Tuyết lạnh lùng nói.
Nghệ Phong quay đầu thoáng nhìn Bạch Hàn Tuyết, đảo cặp mắt trắng: Chính ngươi đi tìm? Đến Thánh Địa đi? Ha ha, e là ngươi chết thế nào cũng không biết!
- Ngươi sau này không nên ngây thơ như vậy, nếu như ngươi thực sự buồn chán. Ngươi có thể cùng ta nghiên cứu cấu tạo thân thể, các loại phù hợp với thân thể!
Nghệ Phong nhìn lướt của cặp chân dài bốc hỏa của Bạch Hàn Tuyết, thản nhiên nói.
- Ngươi... Ngươi... Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.
Bạch Hàn Tuyết tưởng rằng chính mình có thể không quan tâm hơn thua, thế nhưng đối mặt với hỗn đản nay. Trong lòng nàng không kiềm chế nổi toát ra một cổ hỏa diễm.
Nghệ Phong không để ý tới nữ nhân này, bước từng bước hướng về phía Thúy Lâm Các, thế nhưng lập tức bị Bạch Hàn Tuyết chặn lại.
- Ngươi phải nói cho ta biết?
Ánh mắt Nghệ Phong cũng ngưng đọng lại, nhìn Bạch Hàn Tuyết nói:
- Bản thiếu gia rất thương hoa tiếc ngọc, thế nhưng muốn câu dẫn cơn tức của ta, đó sẽ là tà hỏa. Dáng dấp của ngươi, miễn cưỡng cũng thích hợp!
Bạch Hàn Tuyết nghe lời nói của Nghệ Phong tràn đầy lãnh ý, sắc mặt nàng biến ảo bất định. Tuy thực lực của nàng mạnh hơn Cổ Lạp rất nhiều, thế nhưng cũng không dám chắc có thể tóm được Nghệ Phong. Huống hồ, cho dù bắt được Nghệ Phong, với ngạo khí của hắn, nhất định không thể ép hắn nói ra điều gì!
Nghệ Phong thấy Bạch Hàn Tuyết ngây dại tại chỗ, không để ý tới nữ nhân này. Hắn từ từ lướt qua người nàng, rời khỏi nơi đây.
Bạch Hàn Tuyết cắn chặt đôi môi hồn nhuận, bình thản nhìn Nghệ Phong, trong lòng biến ảo bất định, nhưng cũng không đuổi theo. Nghệ Phong không nói cho nàng, nàng chỉ có thể nghĩ cách khác khiến Nghệ Phong mở miệng. Nếu thực sự không được, cũng chỉ còn cách động võ. Bảo vật kia đối với gia tộc chính mình quả thực quá quan trọng.

Đọc truyện chữ Full