Tử Âm vẫn không có dũng khí cùng Nghệ Phong vượt qua bước cuối cùng kia. Nàng đỏ mặt tới mang tai đẩy Nghệ Phong ra khỏi cửa. Nghệ Phong cười cười tìm Triệu Hải ra lệnh một hồi, sau đó đi về phía Thúy Lâm Các.
Điệp Vận Du cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, lâu lắm rồi vẫn không xuất hiện trước mặt Nghệ Phong. Điều này khiến hắn rất nhớ nàng. Đương nhiên, Nghệ Phong cũng muốn hỏi một chút về chuyện của Hoàng đế. Không có mình xuất thủ, độc dược của hắn nhất định không giải được. Thế nhưng nếu mình xuất thủ, ít nhiều cũng phải suy nghĩ tới cảm xúc của Điệp Vận Du.
Nếu Điệp Vận Du thực sự muốn Hoàng đế Trạm Lam chết, Nghệ Phong thậm chí còn có thể phối trí một ít thuốc dẫn, đảm bảo có thể khiến hắn chết nhanh hơn nữa.
- Tiểu thư nhà các ngươi đã trở về chưa?
Nghệ Phong đi vào Thúy Lâm Các, liền trực tiếp hỏi thẳng A Tú.
- Tiểu thư vừa mới lên lầu!
A Tú nhìn thoáng qua Nghệ Phong, cũng có chút vui vẻ nói. Nàng cũng có một khoảng thời gian dài không gặp tiểu thư rồi.
- Nàng đã trở về?
Nghệ Phong kinh hỉ chạy như bay về phía lầu ba, để lại A Tú vốn còn đang muốn nói tiếp ngơ ngẩn nhìn theo.
- Điệp tỷ tỷ…
Nghệ Phong vừa tới lầu ba liền hô lớn vào bên trong. Vừa dứt lời, Nghệ Phong chợt cảm giác một trận gió thơm nhào vào trong lòng mình. Một đôi tay mềm mại nhỏ bé ôm vòng quanh người mình, một thân thể căng tràn, trơn nhẵn áp sát lên người mình. Thân thể trên người Nghệ Phong có chút run rẩy.
Nghệ Phong vừa mở miệng muốn nói, môi hắn đã bị chiếc lưỡi thơm tho cuốn lấy. Hắn không rõ vì sao Điệp Vận Du lại cấp bách như vậy. Nghi hoặc, nhưng hắn cũng dẹp đi những câu mình muốn nói, nỗ lực phối hợp với Điệp Vận Du.
Điệp Vận Du tựa hồ muốn đem nỗi nhớ của mình thể hiện toàn bộ ra ngoài bằng hành động. Đôi môi mềm mại quấy lấy môi Nghệ Phong, triền miên thật lâu. Tới khi hai bên đều hô hấp dồn dập, gần như nghẹt thở mới dừng lại. Chỉ bất quá, đôi tay quấn quanh Nghệ Phong càng lúc càng chặt hơn.
Nghệ Phong nhìn Điệp Vận Du, ánh mắt chảy xuôi theo cơ thể gợi cảm cực kỳ mê người của nàng. Trên gương mặt trắng nõn hiện lên từng áng mây hồng say lòng người. Bộ quần áo bó sát toàn thân khiến thân thể xinh đẹp hoàn mỹ rực cháy đến cực điểm của nàng phô bày hết toàn bộ. Thỉnh thoảng còn lộ ra từng mảng da thịt trắng nõn khiến Nghệ Phong nhìn thấy cũng nhộn nhạo không ngừng.
Những đường cong rung động lòng người, kiều đồn đẫy đà hơi vểnh lên, vòng eo nhỏ nhắn…Hết thảy đều mê hoặc đến cực điểm.
- Giúp ta!
Điệp Vận Du rõ ràng có chút khác thường. Nàng nắm tay Nghệ Phong, đặt trên vùng bụng mịn màng của mình, bên cạnh nút thắt giữa hai ngọn núi tuyết cao vút cùng khe sâu hun hút, hiển nhiên là kêu Nghệ Phong giúp nàng cởi bỏ nút thắt.
Một câu ám chỉ rõ ràng này của Điệp Vận Du khiến máu trong người Nghệ Phong triệt để sôi trào. Lúc này trong lòng hắn không hề có gì khác, chỉ có bộ dáng mê hoặc vạn phần trước mắt, chỉ có thân thể kiều diễm động lòng người này!
Nghệ Phong gầm nhẹ một tiếng. Hắn đã không đủ kiên trì cởi nút buộc, hai tay kéo mạnh. Bộ trang phục xinh đẹp của Điệp Vận Du rách toạc ra, trở thành đống vải vụn bị Nghệ Phong ném qua một bên.
- Ngươi thực bạo lực!
Cả người Điệp Vận Du tản ra từng luồng thơm ngát, trong miệng phả ra hơi thở nóng bỏng, liếc mắt nhìn Nghệ Phong.
Nghệ Phong không để ý tới câu nói của nàng, hai tay ôm lấy vòng eo tinh tế của Điệp Vận Du, cảm thụ được sức nóng từ thân thể tuyệt mỹ kinh người, tay kia lại hấp tấp xe rách y phục của chính mình.
Điệp Vận Du cảm giác được vật gì đó của Nghệ Phong đang đè lên người mình, thân thể nàng có chút run rẩy, hai tay gắt gao ôm lấy hắn, cúi đầu xuống khẽ phả hương lan thơm ngát bên tai hắn:
- Tới giường!
- Uhm.
Nghệ Phong vẫn ôm Điệp Vận Du, nhìn vào khuôn mặt kiều mị động lòng người của nàng, trong mắt có mê ly và nóng rực. Nghệ Phong nhìn nàng đầy si mê.
Nghệ Phong vừa thả Điệp Vận Du xuống, nàng lập tức cuốn lấy thân thể hắn, cuối cùng không biết ai là người chủ động. Hai người dường như muốn phát tiết hết toàn bộ tinh lực ra ngoài. Bọn họ phảng phất không biết mệt mỏi trực tiếp bị cuốn vào vòng xoáy dục vọng. Điên cuồng và mê ly…
…
Sau đó, Điệp Vận Du dường như đã dùng hết tinh lực của mình, ung dung nằm trên người Nghệ Phong không chịu nhúc nhích, tùy ý để vật đó của Nghệ Phong nằm yên trong cơ thể mình.
- Còn muốn sao?
Nghệ Phong mỉm cười nhìn Điệp Vận Du hôm nay biểu hiện khác thường, có chút trêu chọc nói.
Sắc mặt Điệp Vận Du ửng đỏ say lòng người, trừng mắt liếc Nghệ Phong nói:
- Không được nhúc nhích! Để ta nghỉ ngơi chút!
Bộ dáng vừa giận vừa yêu khiến Nghệ Phong nhìn vào có chút mê say!
Điệp Vận Du cảm thụ được biến hoa của Nghệ Phong trong cơ thể mình, trừng mắt liếc Nghệ Phong, khẽ gắt giọng nói:
- Không được nghĩ mấy chuyện xấu! Để ta nghỉ ngơi một chút!
- Hắc hắc!
Nghệ Phong cũng có chút đỏ mặt vì phản ứng của mình, dường như mình bao nhiêu cũng không đủ vậy.
- Điệp tỷ tỷ, nàng không sao chứ?
Điệp Vận Du rất khác thường, trước đây cho dù mình chủ động, nàng cũng chưa từng bao giờ điên cuồng như vậy. Điều khác thường này khiến trong lòng Nghệ Phong cảm thấy lo lắng, không biết có phải đã xảy ra chuyện gì hay không.
Điệp Vận Du nghe Nghệ Phong nói, càng áp sát vào người hắn, nghe tiếng tim đập của hắn, thì thầm nói:
- Ta nhớ ngươi! Nhớ tới nỗi có thể quên đi chính mình!
Câu nói ôn nhu này khiến Nghệ Phong giống như giữa mùa đông được ngâm trong nước ấm, hai tay ôm chặt Điệp Vận Du nói:
- Ta cũng nhớ nàng! Nếu như mấy ngày tới nàng vẫn không trở về, ta cũng không biết mình có thể nhịn mà không xông vào hoàng cung hay không.
Điệp Vận Du tựa hồ cũng cảm giác được tình yêu say đắm Nghệ Phong dành cho mình, nhẹ giọng nói:
- Vẫn biết chúng ta như vậy sẽ không tốt cho ngươi, nhưng ta không nhịn được nỗi nhớ ngươi. Ta trốn ở trong hoàng cung nhiều ngày như vậy, vốn tưởng rằng sẽ vơi bớt tình cảm nhớ nhung với ngươi, quan hệ giữa chúng ta cũng dần trở lại bình thường. Thế nhưng, ta không ngờ, tình cảm đối với ngươi càng ngày càng mãnh liệt hơn, mãnh liệt tới nỗi ta không thể tiếp tục kiên trì được nữa.
Điệp Vận Du dường như lẩm bẩm nói một mình, khiến Nghệ Phong ngây ra tại chỗ. Hắn thật không ngờ Điệp Vận Du là vì chuyện này mà thật lâu không tới tìm mình. Trong lòng Nghệ Phong cũng dâng lên tình cảm yêu thương không thể kiềm chế. Nữ nhân như vậy, hắn không nỡ khiến nàng chịu bất kỳ dằn vặt nào!
Nghệ Phong gắt gao ôm chặt Điệp Vận Du, khẽ nói:
- Tại sao phải nghĩ như vậy? Ở cùng một chỗ với Điệp tỷ tỷ mới là hạnh phúc nhất của ta. Yêu là yêu, ta chưa bao giờ áp chế tình cảm của mình.
- Có đôi khi, ta tình nguyện bỏ đi thân phận Điệp phi của mình, ta cũng không cần phải băn khoăn nhiều như vậy. Tuy rằng thân phận này cho ta ngàn vạn hào quang, nhưng lại lấy mất tự do của ta!
Điệp Vận Du thì thào nói.
- Nếu Điệp tỷ tỷ muốn, ngày mai ta có thể đoạt nàng ra khỏi Hoàng cung.
Nghệ Phong kiên định nhìn Điệp Vận Du nói.
Điệp Vận Du cười cười, đưa tay chạm vào những đường nét tinh xảo trên gương mặt Nghệ Phong. Ánh mắt kiên định của hắn khiến nàng cảm thấy run sợ.
- Không phải đơn như ngươi nghĩ. Nếu như chỉ cần ra khỏi Hoàng cung, với thực lực hiện tại của ta, dù ta ở bên ngoài bao lâu cũng không ai dám nói gì. Thế nhưng phía sau ta còn có sư môn, còn có sư phụ vẫn luôn luôn sủng ái ta. Cho nên, trước khi ta muốn làm gì, đều phải cố kỵ vạn phần.
Điệp Vận Du bất đắc dĩ cười cười.
Nghệ Phong tuy rằng không rõ ý tứ trong lời nói của nàng, nhưng cũng có thể cảm giác được sự bất đắc dĩ của nàng.
- Điệp tỷ tỷ muốn làm gì thì cứ làm, cần gì phải cố kỵ cái này cái kia! Khi bất chấp tất cả làm cho xong việc mình muốn, có thể nàng sẽ phát hiện, khuyết thiếu duy nhất của mình lúc đó chính là dũng khí hạ quyết tâm!
Điệp Vận Du nhìn khuôn mặt Nghệ Phong đang tần tản ra khí tức nam nhân nồng đậm, cười cười nói:
- Ta chờ ngươi! Chờ tới khi ngươi có đủ thực lưc, chờ ngươi đến lấy ta! Lúc đó ta sẽ không hề cố kỵ mà gả cho ngươi!
Điệp Vận Du dường như cực kỳ tin tưởng vào Nghệ Phong. Khi nàng nói những lời này, phong thái động lòng người, giống như đã nhìn thấy khoảnh khắc kia vậy!
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Mị Ảnh
Chương 315: Tưởng niệm của Điệp Vận Du
Chương 315: Tưởng niệm của Điệp Vận Du