- Ừ, độc dược này là do một trưởng bối trong sư môn của ta phát minh. Cho nên ta có thể phối chế ra giải dược.
Nghệ Phong không hề giấu giếm.
Điệp Vận Du nghe Nghệ Phong nói như vậy trong lòng có chút chấn động. Mình cũng từng nghe tin lão gia hỏa này đã tìm rất nhiều y sư cao cấp. Bọn họ chưa ai có thể nghĩ ra phương pháp giải độc, vậy mà Nghệ Phong lại có thể.
Điệp Vận Du càng thêm chấn động chính là, vị trưởng bối trong sư môn mà Nghệ Phong nói. Hắn có thể phát minh ra độc dược như vậy, cho thấy hắn kinh khủng cỡ nào!
- Ngươi rốt cuộc là đệ tử của tông môn nào? Vì sao lại có tiền bối dùng độc biến thái như vậy?
Điệp Vận Du nhìn Nghệ Phong cảm thán nói một câu!
- Ách…
Nghệ Phong suy nghĩ một chút, chuẩn bị nói cho Điệp Vận Du.
- Ta là…
- Đừng! Tốt nhất ngươi đừng nói!
Điệp Vận Du bỗng nhiên dùng tay che miệng hắn lại, không cho Nghệ Phong nói tiếp:
- Như vậy tốt hơn! Dù ta biết hay không biết tông môn của ngươi cũng không quan trọng.
Nghệ Phong sửng sốt, cũng không biết nữ nhân này rốt cuộc đang suy nghĩ cái gì. Thấy nàng không muốn biết, Nghệ Phong cũng không tiếp tục nói. Tuy nhiên, tình yêu đối với Điệp Vận Du càng thêm sâu đậm hơn.
- Ừ, Điệp tỷ tỷ lần sau sẽ không biến mất nữa chứ?
Nghệ Phong ôm Điệp Vận Du, sợ một lúc nào đó Điệp Vận Du lại biến mất không rõ nguyên nhân.
Điệp Vận Du trừng mắt liếc Nghệ Phong nói:
- Ừ, chờ khi nào không còn thương ngươi nữa, ta lại sẽ biến mất.
Nghệ Phong vui vẻ cười nói:
- Ta nghĩ kiếp này Điệp tỷ tỷ sẽ không có cơ hội đó đâu!
Điệp Vận Du hờn dỗi liếc mắt nhìn Nghệ Phong, cảm giác vật gì đó của hắn trong cơ thể mình đang nhúc nhích lên, nàng có chút bất đắc dĩ trừng mắt nhìn hắn:
- Ngươi thực háo sắc!
Đương nhiên, Nghệ Phong xem những lời nói này của nàng như lời ca ngợi, xoay người nhổm lên, đè Điệp Vận Du ở dưới thân mình. Hơi nóng hừng hực trong gian phòng lại bắt đầu bốc lên!
…
Ở cũng một chỗ với Điệp Vận Du vĩnh viễn là tiêu hồn như vậy! Nghệ Phong cũng quên hết tất cả mà điên cuồng cùng nàng. Dù sao đi nữa, hắn cảm giác Điệp Vận Du so với mình thậm chí còn nhiệt tình hơn.
Nghệ Phong có chút lưu luyến không nỡ rời khỏi Thúy Lâm Các trở về Kim Lâu.Vừa xung đột cùng hai đại bang hội, Nghệ Phong không dám cam đoan lúc nào bọn chúng sẽ có hành động trả thủ. Cho nên để chắc chắn, Nghệ Phong quyết định tốt nhất là tới Kim Lâu xem xét.
Đồng thời, trên đường hắn cũng không ngừng âm thầm tính toán, làm thế nào để nói chuyện trúng độc với hoàng đế Trạm Lam.
Thế nhưng, chút lo lắng ấy của Nghệ Phong khi bước vào sòng bạc thì đột nhiên biến mất không còn một mảnh. Nghệ Phong vừa bước chân vào sòng bạc, Tử Âm đã chạy về phía hắn, nói:
- Nghệ Phong, ngươi quen biết Hoàng đế Trạm Lam khi nào vậy? Sứ giả của Hoàng đế chờ ngươi suốt từ trưa!
Tử Âm rất ngạc nhiên! Thái độ vừa rồi của sứ giả đối với nàng cực kỳ cung kính. Đương nhiên Tử Âm sẽ không tự đại mà cho rằng đây là bởi vì chính mình. Rất hiển nhiên, tất cả chuyện này đều là nhờ Nghệ Phong. Chỉ là, Tử Âm nghĩ mãi cũng không ra, tại sao Nghệ Phong có thể được Hoàng đế coi trọng như vậy?
- Sứ giả của Hoàng đế chờ ta?
Nghệ Phong cũng rất kinh ngạc. Hắn mơ hồ đoán được, có lẽ Hoàng đế Trạm Lam đã thấy được biểu hiện dị thường lần trước. Chỉ là, nhãn lực của lão gia hỏa kia lại tốt như vậy sao? Huống chi tại sao ngay lúc đó hắn không kêu mình hỗ trợ?
Tử Âm thấy bộ dáng nghi hoặc của Nghệ Phong, không khỏi hiếu kỳ hỏi:
- Nghệ Phong, rốt cuộc ngươi đã làm cái gì vậy?
Nghệ Phong cười nhún nhún vai đáp:
- Không làm gì hết! Lần này e là hoàng đế đến mời ta hỗ trợ.
Câu này của Nghệ Phong khiến Tử Âm chấn động ngây ra tại chỗ: Hoàng đế nhờ Nghệ Phong hỗ trợ? Mình có nghe lầm không vậy? Tuy rằng Nghệ Phong là một Y sư thất giai, nhưng cũng không đạt tới mức được Hoàng đế nhờ trợ giúp chứ?
Tử Âm dùng sức xoa xoa đầu mình, quay sang Nghệ Phong nói:
- Thật không biết rốt cuộc ngươi đang làm cái gì!
- Ha ha..
Nghệ Phong cười cười, cũng không giải thích, nhanh chân bước về phía ghế lô của sứ giả, trong lòng cũng trở nên âm thầm cảnh giác. Hoàng đế có thể điều tra quan hệ giữa mình và Tử Âm, vậy chuyện mình đi vào Thúy Lâm Các cũng phải có chút cẩn thận. Thảo nào Điệp Vận Du lại lo lắng như vậy, thậm chí còn muốn rời khỏi mình.
Khi Nghệ Phong bước vào đại môn, sứ giả liền nhanh chóng đứng lên, cung kính đi tới trước mặt hắn nói:
- Ngài chính là Nghệ Phong công tử sao?
- Đúng vậy! Không biết sứ giả đại nhân có gì phân phó?
Nghệ Phong nhìn nam nhân mặt trắng không râu trước mắt, rất hiển nhiên là chức nghiệp cung đình.
Sứ giả thấy Nghệ Phong biết thân phận của hắn, cũng không tiếp tục giới thiệu mà đi thẳng vào chủ đề:
- Nghệ Phong công tử, Hoàng đế bệ hạ mời ngài tới Hoàng cung một chuyến!
Một hoàng đế của đế quốc lại dùng từ "mời" để triệu kiến một người tới Hoàng cung gặp hắn, điều đó rõ ràng cho thấy địa vị của người này vô cùng cao.
Tử Âm cũng sững sờ tại chỗ, không tin được sứ giả này thật sự đến để mời Nghệ Phong. Sứ giả, chính là đại biểu cho Hoàng đế.
- Bệ hạ có nói thêm chuyện gì không?
Nghệ Phong nhìn sứ giải hỏi.
Sứ giả cung kính đáp:
- Bệ hạ nói, Nghệ Phong công tử tới rồi sẽ biết!
Nghệ Phong thấy sứ giả không muốn tiết lộ, liền biết rằng phỏng đoán của mình đúng đến tám chín phần mười. Tại đế quốc Trạm Lam, Hoàng đế triệu kiến hắn còn phải cố kỵ vạn phần, cho nên, Nghệ Phong quay sang sứ giả gật đầu nói:
- Hoàng đế bệ hạ muốn ta qua luôn bây giờ hay đợi lúc nào khác?
Sứ giả đáp:
- Ý của bệ hạ là, Nghệ Phong công tử tự quyết định. Bệ Hạ nói trong vòng ba ngày là có thể.
Một câu này khiến Tử Âm càng há to miệng. Lúc nào? Hoàng đế triệu kiến thần dân cũng có thể cho phép thần dân tự chọn thời gian sao?
Ngược lại, Nghệ Phong biết Hoàng đế Trạm Lam đang suy nghĩ cái gì. Hắn cấp cho mình đủ thể diện như vậy, đơn giản chỉ là muốn mình giải độc giúp hắn. Tuy rằng Hoàng đế Trạm Lam đoán được mình có thể giái độc cho hắn, nhưng nếu như mình cố ý không thừa nhận mình biết cách giải độc, hắn cũng không có cách nào. Nguồn truyện:
Cho nên Hoàng đế Trạm Lam lấy lòng trước mặt mình thật ra là một loại thái độ. Một loại thái độ mượn hơi chính mình.
- Ừ! Cứ như vậy đi! Hiện tại ta và sứ giả đại nhân cùng tới hoàng cung, sẽ không quấy rầy bệ hạ chứ?
Tuy rằng thái độ của Hoàng đế Trạm Lam là như vậy, nhưng Nghệ Phong cũng không phải kẻ ngu si, sẽ không để Hoàng đế phải chờ mình. Có thể hiện tại Hoàng đế có việc cầu hắn thì không sao, nhưng nếu một lúc nào đó đối đầu với mình, e là hắn sẽ tính cả thù mới nợ cũ.
Sứ giả nhanh nhẹn nói:
- Đương nhiên, bệ hạ đang một mực chờ Nghệ Phong công tử!
Nghệ Phong gật đầu quay sang Tử Âm nói:
- Tử Âm tỷ, ta đi trước tới Hoàng cung. Nếu như đám người Hung Lang đến nháo sự, nàng cứ mời Bạo Cương tới trợ giúp. Tuy nhiên, ta đoán trong thời gian này bọn họ còn đang điều tra thân phận của ta, sẽ không vội vàng khai chiến đâu!
Tử Âm gật đầu. Thân phận thần bí của Nghệ Phong, hai đại thế gia e là đã bắt đầu tra xét rồi.
- Sứ giả đại nhân, đi thôi!
Nghệ Phong quay sang sứ giả đại nhân đang đợi mình cung kính nói, mời hắn dẫn đường.
Nghệ Phong đi theo phía sau sứ giả đại nhân, trong lòng cũng không khỏi hồi hộp. Bất kể là vì mình hay vì Điệp Vận Du, mình vẫn phải cứu được Hoàng đế Trạm Lam. Nhưng vấn đề là cứu thế nào? Nếu như thanh trừ toàn bộ độc chất trong người hắn, Nghệ Phong biết mình làm không được. Dù sao mình cũng muốn trợ giúp Điệp Vận Du trả thù Hoàng đế Trạm Lam a!
Nhưng nếu như không thanh trừ hết toàn bộ, kỹ thuật này đòi hỏi rất cao. Đồng thời y sư cung đình cũng không phải chỉ để bày biện cho có. Chút động tay động chân đơn giản của mình bọn họ đương nhiên sẽ nhìn ra. E là đến lúc đó người gặp phiền phức sẽ là mình.
Đương nhiên, trong lòng Nghệ Phong nghĩ tới nhiều nhất chính là, chuyện lần này có chỗ tốt gì. Hắn nhất định phải đem lợi ích đẩy tới mức lớn nhất. Chỉ là, muốn đoạt lợi ích trong tay Hoàng đế cũng là một chuyện có tính khiêu chiến rất lớn. Quan trọng nhất chính là, đối với ánh mắt càng ngày càng cao của Nghệ Phong, lợi ích bình thường hắn nhìn không thuận mắt.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Mị Ảnh
Chương 317: Hoàng đế triệu kiến
Chương 317: Hoàng đế triệu kiến