- Công tử, người không sao chứ?
Liễu Mộng Nhiên nhìn Nghệ Phong trầm ngưng tại chỗ, có chút lo lắng hỏi.
Nghệ Phong cười cười với Liễu Mộng Nhiên, lắc đầu nói:
- Nghệ gia chỉ cho rằng ta là một người có thể lợi dụng, lấy loại tâm tính này, ta làm sao có thể trở lại Nghệ gia. Theo cảm nghĩ của ta, nhà hẳn là một nơi thần thánh, là một nơi thân tình. Không nên lấy giá trị để so sánh!
Nghệ Phong nhàn nhạt mà nói, nỗi lòng lần thứ hai phiêu đãng về Hoa Hạ, ở nơi này có một nơi gọi là nhà, mặc kệ khi nào, nhà này vẫn luôn hòa thuận vui vẻ!
Liễu Mộng Nhiên nghe Nghệ Phong nói, nhìn miệng hắn hiện lên nụ cười hạnh phúc, nàng hơi sửng sốt, nàng cho tới bây giờ chưa thấy qua Nghệ Phong tươi cười ấm áp như vậy.
- Công tử!
Liễu Mộng Nhiên đi tới, ôn nhu nói với Nghệ Phong.
- A...
Nghệ Phong từ trong hồi ức tỉnh táo lại.
- Ngày hôm nay công tử đắc tội với Nghệ Công. Người phải cẩn thận một chút, địa vị của Nghệ gia ở đế đô rất cao!
Liễu Mộng Nhiên lo lắng nhắc nhở.
Trong lòng Nghệ Phong hiện lên một dòng nước ấm, nói với Liễu Mộng Nhiên:
- Mộng Nhiên yên tâm đi, bọn họ còn không làm gì được ta. Ha ha, sợ là Nghệ Công vừa về phủ, hắn sẽ bắt đầu điều tra thân phận ta.
Liễu Mộng Nhiên nở nụ cười, chuyện tình mình nửa thật nửa giả làm thị nữ cho Nghệ Phong, hơn nữa Nghệ Phong hư hư thực thực nói, sợ là trong thời gian ngắn, Nghệ Công sẽ lo đi điều tra thân phận của hắn.
Liễu Mộng Nhiên nhìn Nghệ Phong nói:
- Mặc kệ thân phận công tử là cái gì, người cẩn thận một chút là được!
Nghệ Phong mỉm cười, nguyên tưởng Liễu Mộng Nhiên sẽ hiếu kỳ hỏi mình rốt cuộc có thân phận gì, lại không nghĩ nàng chỉ nhắc nhở mình cẩn thận. Nữ nhân nhu thuận như vậy, xác thực là đệ nhất thị nữ!
- Mộng Nhiên, lúc nãy nàng chưa nói môi ta ngọt hay không? Ta lại cho nàng nếm thử, thế nào?
Nghệ Phong nhìn Liễu Mộng Nhiên hắc hắc cười nói.
- A...
Khuôn mặt Liễu Mộng Nhiên trong nháy mắt đỏ bừng, ánh mắt nàng không dám nhìn hắn, quay về phía Nghệ Phong vội vã nói:
- Công tử, ta đi đưa linh đan cho trưởng bối!
Nói xong, nàng kinh hoảng chạy ra ngoài, rất sợ Nghệ Phong nói lại chuyện này.
Thế nhưng, Liễu Mộng Nhiên vừa mới chạy tới cửa, nàng lại mạnh mẽ dừng lại, quay đầu nhìn về phía Nghệ Phong.
Nghệ Phong thấy thế đại hỉ, trong lòng hắn hắc hắc cười nói:
- Ta chỉ biết, miệng mình rất ngọt, nữ nhân nhìn thấy là muốn hôn một cái!
- Mộng Nhiên, nàng thấy ngọt hay không cũng vậy, nàng phải chịu trách nhiệm a! Ta không phải người tùy tiện!
Nghệ Phong chăm chú nhìn Liễu Mộng Nhiên nói.
- A! Không phải...
Liễu Mộng Nhiên cảm giác mặt mình nóng bừng, nàng nhanh chóng nói ra chuyện mình định nói:
- Công tử, phủ đệ không có người hầu, có cần ta tuyển qua một ít từ trong gia tộc hay không?
Nghệ Phong ngẩn ra, nhìn Liễu Mộng Nhiên kiều mị trước mặt, không khỏi bật cười, đã biết thị nữ này là một tiểu phú bà! Chủ nhân để thị nữ phú bà nuôi, đây là chuyện lạ đệ nhất đế đô!
- Nếu như Mộng Nhiên muốn bao ta mà nói, vậy cũng có thể mang người hầu của nàng qua đây!
Liễu Mộng Nhiên đỏ mặt, khẽ gắt một cái, cũng minh bạch Nghệ Phong có biện pháp giải quyết vấn đề người hầu, nàng không dám lưu lại, chạy thật nhanh ra ngoài.
Nghệ Phong thấy thế hô lớn:
- Mộng Nhiên đừng đi, nàng hôn môi ta, ta còn chưa hôn lại nàng. Cái này không công bằng a.
Liễu Mộng Nhiên nghe tiếng la của Nghệ Phong, nàng càng chạy nhanh hơn, rất nhanh biến mất khỏi tầm mắt của Nghệ Phong!
Nghệ Phong thì thầm một tiếng:
- Khụ, ta nguyên tưởng rằng chỉ thế giới trước kia mới có nữ sắc lang! Không nghĩ tới thế giới này còn nhiều hơn, sau này thời điểm ta đi ra ngoài, nhất định phải mặc khố an toàn. Bằng không sẽ có nữ sắc lang dùng sức mạnh cưỡng bức. Cái này rất phiền phức.
Nghệ Phong rất bất đắc dĩ cảm thán một câu, trong lòng trách cứ mẫu thân mình một phen, hận nàng vì sao sinh mình đẹp trai như vậy!
...
Nghệ Phong thấy không có việc gì, hắn tiến về phía học viện Trạm Lam. Hắn đoán rằng, qua một ngày đêm, lão đầu tử râu bạc hẳn là đã có lựa chọn! Nghệ Phong càng lúc càng nghĩ thủ hạ cao thủ của mình rất ít, nếu có thể để hai huynh đệ Cao Thiên, Cao Không làm thị vệ của mình, như vậy mình sẽ giảm bớt lo lắng. Hai thị vệ Tướng Cấp, đủ để kinh sợ rất nhiều người.
Chỉ là Nghệ Phong lo lắng Họa Thủy ở học viện Trạm Lam, địa vị cũng không cao như trong tưởng tượng của mình, nếu như học viện Trạm Lam luyến tiếc buông tha hai Tướng Cấp, hoặc là muốn tìm phương pháp khác giải độc cho Họa Thủy, kia chính là mình phiền muộn.
Nhớ tới chất độc của Lam Lăng Hoa biến dị, Nghệ Phong cũng rất đau đầu. Hắn nghĩ mình có thời gian nên chăm chú nghiên cứu kiến thức độc dược mà Ngũ Trưởng lão dạy cho mình.
Nếu như đến lúc đó còn giải không được, chỉ phải lên đường đi thánh địa. Bất quá sắp tới quyết chiến, nếu như đi thánh địa mà nói, sợ là không còn kịp rồi. Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.
Nghĩ vậy, Nghệ Phong càng lúc càng cảm thấy thời gian rất gấp.
- Xem ra, giải độc của Lam Lăng Hoa, còn phải dựa vào chính mình!
Nghệ Phong lẩm bẩm.
Nghệ Phong có chút bất đắc dĩ, sớm biết như vậy, lúc còn ở Thánh địa, mình nên chăm chỉ học độc thuật, có Ngũ Trưởng lão dạy dỗ cẩn thận, chính mình muốn kém độc thuật cũng khó.
Trong lúc Nghệ Phong cúi đầu, bước chân đang tiến về nơi ở của Quái lão đầu, một giọng nói yêu kiều truyền đến bên tai Nghệ Phong:
- Uy, người cúi đầu kia, có người muốn gặp ngươi!
Nghệ Phong ngẩng đầu, lúc này mới phát hiện Họa Thủy đứng ở trước mặt mình.
Họa Thủy đầu để tóc buông xõa, lông mi thật dài nhẹ nhàng rung động, chiếc mũi tinh xảo như chạm ngọc, đôi môi hồng nhuận nhỏ nhắn xinh xắn, khóe miệng giương lên một vòng cung, có chút làm người động tâm phách! Mặc áo như để ăn no, lộ ra bụng dưới trắng noãn phẳng lỳ. Đặc biệt là vòng eo tinh tế co dãn kia, chập chờn như đoạt tâm phách. Phía dưới mặc một cái quần ngắn, hai chân hoàn mỹ hoàn toàn lộ ra ngoài. Nàng phảng phất không cảm giác cái lạnh của mùa đông, sáng choang chói mắt đến cực điểm, có chút mị hoặc mê người!
Nghệ Phong nhìn Họa Thủy ăn mặc không khác gì nữ nhân kiếp trước, hắn không khỏi bị hấp dẫn ánh mắt, quan sát trên dưới, trong lòng không khỏi bốc lên chút hỏa diễm.
- Không hổ là Họa Thủy!
Trong lòng Nghệ Phong cảm thán một tiếng, đôi mắt đánh giá nữ nhân này từ trên xuống dưới.
Họa Thủy thấy ánh mắt Nghệ Phong nhìn mình đầy mê đắm, trong mắt nàng hiện lên một tia tự hào. Trong lòng cảm thán, xú nam nhân quả nhiên đều là một mặt hàng. Đều là nửa thân dưới cầm thú!
Chỉ là, Họa Thủy cũng không phản cảm nam nhân này nhìn kỹ nàng, nàng nhìn Nghệ Phong, rất trực tiếp nói:
- Nhìn đủ chưa, nếu chưa có thể tiếp tục nhìn, nhìn xong thì cùng bản tiểu thư đi gặp một người!
Nghệ Phong nhìn Họa Thủy, cười cười nói:
- Nhìn tự nhiên chưa đủ. Chỉ là nếu như nàng cởi ra chút quần áo trước ngực. Ta nghĩ sẽ nhìn gần đủ!
Nghệ Phong nói làm cho Họa Thủy cũng nhịn không được có chút ửng đỏ, nàng trừng mắt nhìn Nghệ Phong nói:
- Có bản lĩnh thì ngươi đến cởi!
Nghệ Phong hắc hắc cười nói:
- Nàng thực để cho ta tới?
Họa Thủy nhìn ánh mắt trêu chọc của Nghệ Phong, trong lòng nàng hơi kinh hãi, tiểu tử này không có chuyện gì không dám làm, nói không chừng hắn sẽ đến thật.
Họa Thủy nhớ tới thực lực của Nghệ Phong, nàng cũng không có mười thành nắm chặt ngăn cản được Nghệ Phong. Nàng hừ một cái nói:
- Ý của ta là, ngươi có bản lĩnh để bản tiểu thư cam tâm tình nguyện cởi y phục ra sao!
- Ách... Vậy bản thiếu gia không có hứng thú! Nữ nhân ngực nhỏ không phải loại người bản thiếu gia thích!
Nghệ Phong bĩu môi nói.
Họa Thủy nghe Nghệ Phong nói, suýt nữa bị tức chết, mình dù sao cũng là một trong thập đại mỹ nhân của học viện, hơn nữa vị trí không thấp, ở trong các nữ nhân khác cũng coi như là người nổi bật!
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Mị Ảnh
Chương 359: Họa Thủy
Chương 359: Họa Thủy