Hoàng đế Trạm Lam tùy ý a một tiếng, quay đầu hướng Nghệ Phong nói:
- Nghệ Phong, có chuyện như vậy hay không?
Nghệ Phong thấy biểu tình này của Hoàng đế Trạm Lam, trong lòng hắn cười thầm, hắn nhìn Hoàng đế Trạm Lam, không kiêu ngạo không siểm nịnh nói:
- Bệ hạ! Đúng là có chuyện như vậy!
Lời vừa nói ra làm cho tất cả mọi người ở đây đều ngạc nhiên, cả đám nghĩ không ra Nghệ Phong lại trả lời sảng khoái như vậy, lại không có sợ hãi như vậy! Lúc này, phe phái hai Hoàng tử cũng nhịn không được nữa, cả đám đi liên trước, yêu cầu trừng phạt Nghệ Phong nghiêm khắc.
- Bệ hạ! Nghệ Phong đây là trong mắt không có bệ hạ, không có đế quốc, nhất định phải trừng phạt nghiêm khắc!
- Đúng vậy! Bệ hạ! Người như vậy nên xử tử!
- Bệ hạ! Hắn đây là miệt thị pháp luật đế quốc, nhất định không thể buông tha hắn!
...
Các câu chỉ trích liên tục bay vào tai Nghệ Phong, nguyên bản cả đại điện an tĩnh trong nháy mắt ồn ào hẳn lên. Nghệ Phong và Hoàng đế Trạm Lam yên lặng nhìn một màn này, cũng không mở miệng nói. Đồng dạng những trọng thần của triều đình cũng không lên tiếng. Chỉ là ánh mắt ngưng tụ ở trên người Nghệ Phong và Hoàng đế Trạm Lam! Quan sát biến hóa sắc mặt của bọn họ!
Thế nhưng để cho bọn họ thất vọng chính là, trên mặt Nghệ Phong và Hoàng đế Trạm Lam không có chút biến hóa nào! Hoàng đế Trạm Lam là sắc mặt không chút sinh khí, trắng bệch như trước, tựa hồ đối với chuyện này cũng không quá quan tâm.
Mà Nghệ Phong cũng lẳng lặng nhìn một màn này, không ngờ trong mắt có chút châm biếm, phảng phất đây là một vở hài kịch. Nhãn thần châm biếm này, làm cho Nghệ Công và đám người phía sau chủ trì, sắc mặt trông khó coi vô cùng, hắn có lý do gì đi châm chọc người khác?
Hoàng đế Trạm Lam ngáp một cái, rốt cục bị từng đợt tiềng ồn ào này làm cho giật mình tỉnh giấc, hắn nỗ lực ngồi thẳng thân thể, phảng phất tất cả đều rất cật lực, hắn giơ tay lên. Nhất thời, thanh âm phía dưới lập tức an tĩnh trở lại.
Thanh âm của Hoàng đế Trạm Lam rất nhẹ nói:
- Nghệ Phong hầu tước, ngươi đối với chuyện này có muốn giải thích gì không?
Nghệ Phong cười cười, hướng Trạm Lam đang giả chết nói:
- Bệ hạ, ta cũng không cho rằng ta có giải thích gì?
Những lời này, nhất thời làm cho mọi người khắc sâu kiêu ngạo của Nghệ Phong! Ở trước mặt Hoàng đế, tuyên bố không cần cho bất luận giải thích nào, lẽ nào hắn thực cho rằng mình là thiên hạ vi tôn rồi sao?
Mọi người có chút hả hê nhìn Nghệ Phong, những lời này của Nghệ Phong là phạm vào điều kiêng kỵ nhất của Hoàng đế! Sợ là hiện tại trong lòng Hoàng đế bệ hạ cực kỳ tức giận đi! Không có một Hoàng đế nào có thể dễ dàng tha thứ một người ở trước mặt hắn ra vẻ duy ngã độc tôn cả!
Thế nhưng để mọi người kinh ngạc chính là, Hoàng đế Trạm Lam cư nhiên không tức giận chút nào, ngược lại mỉm cười nhìn Nghệ Phong nói:
- Ha ha, Nghệ Phong hầu tước có ý gì?
Cử động khác thường này của Hoàng đế Trạm Lam, làm cho ánh mắt hai vị Hoàng tử ngưng trọng, chăm chú nhìn phụ hoàng bọn hắn, dường như muốn xem thấu hắn, nhưng mà bọn hắn không nhìn ra được cái gì trên mặt Hoàng đế Trạm Lam.
Ngược lại là nhãn tình của Tam Hoàng tử sáng lên, có chút minh bạch liếc mắt nhìn Nghệ Phong.
- Bệ hạ! Chuyện tình tối hôm trước, ta chỉ là cùng Bao Đạt bá tước chơi một trò chơi mà thôi! Sự tình tư nhân hai người chúng ta, cảm thấy không cần giải thích cho ai!
- Phụt...
Lời vừa nói ra, làm cho đông đảo mọi người không nhịn được nhào tới trên mặt đất, trong đó có cả Bạo Cương. Bạo Cương cảm giác sắc mặt hắn co quắp lợi hại.
Chơi trò chơi? Chậc chậc, trước đây phát hiện Nghệ Phong có thể đùa mọi lúc, thế nhưng thật không ngờ có thể đùa đến như vậy! Chơi trò chơi mà chết nhiều cao thủ như vậy, chơi trò chơi có thể để Tướng Cấp, Vương Cấp đi ra, chơi trò chơi mà đánh sập một phủ Bá tước?
Bạo Cương đối với bản lĩnh nói bậy của Nghệ Phong rất bội phục, nghĩ thầm tiểu tử nhà mình, lúc nào mới có thể đạt được trình độ như vậy.
- A? Là như vậy sao?
Làm cho người ta kinh ngạc chính là, phảng phất Hoàng đế Trạm Lam tin chuyện ma quỷ của Nghệ Phong vậy.
Nghệ Phong lại cười nói:
- Thần và Bao Đạt bá tước cảm thấy sinh hoạt ở đế đô quá nặng nề, nên cả hai nghĩ một trò để mọi người trong đế đô vui thú một chút, nên mới có chuyện tối hôm đó. Bất quá sau lại có chút khống chế không được, tay không cẩn thận làm phủ đệ của Bao Đạt bá tước bị sụp!
Đám người Nghệ Công nghe thế, khóe miệng cả đám mãnh liệt co quắp lên, lý do này thực mẹ nó bưu hãn!
Hoàng đế Trạm Lam cười ha ha nói:
- Nghĩ không ra Nghệ Phong hầu tước còn có dụng tâm bực này, nếu biết như vậy, ta cũng đi xem rồi, Nghệ Phong hầu tước và Bao Đạt bá tước liên hợp diễn kịch, hẳn là rất vui!
- Nhờ hồng phúc bệ hạ! Ngày đó người xem kịch rất nhiều, Nghệ Công càng tự mình tham dự trong đó, chứng minh chúng ta biểu diễn rất thành công!
Lời vừa nói ra, rốt cục làm cho Nghệ Công nhịn không được nữa, thiếu chút nữa miệng phun ra một ngụm máu tươi.
Nghệ Công bước lên trước một bước, hướng Hoàng đế Trạm Lam trầm giọng nói:
- Bệ hạ, Nghệ Phong là khi quân! Hắn là dẫn người chạy vào phủ đệ của Bao Đạt bá tước giết người, sau đó lại đập nát phủ đệ của Bá tước! Thỉnh bệ hạ minh giám!
Nghệ Phong liếc mắt nhìn Nghệ Công nhất tâm muốn đẩy mình vào tử địa này, trong lòng cười nhạt không ngớt, hắn còn khắc nghiệt hơn Nghệ Khải Mạc! Nói như vậy, Nghệ Phong lại càng không cố kỵ!
- Ách! Nghệ Phong hầu tước, ngươi có thể giải thích hay không, có gì chứng minh lời ngươi vừa nói?
Nghệ Phong không thể nói mà nhún nhún vai, từ trong lòng lấy ra một tờ giấy, hướng Hoàng đế Trạm Lam nói:
- Mời Bệ hạ nhìn, đây là thư tín do đích thân Bao Đạt bá tước tự mình viết!
Động tác này của Nghệ Phong, nhất thời làm cho mọi người nghi hoặc nhìn thư tín trong tay Nghệ Phong, bọn họ tự nhiên không tin đây là một tuồng kịch, chỉ là Nghệ Phong lấy ra cái gì đó đều rất quỷ dị, cả đám không khỏi quay đầu nhìn về phía Nghệ Công!
Nghệ Công thấy Nghệ Phong lấy ra vật như vậy, hắn suýt nữa tức giận thổ huyết mà chết. Hắn tất nhiên không tin nội dung trên trang giấy này.
Bởi vì lúc này Bao Đạt đã ở trong Kim Lâu, hắn đã từng phái người đi tìm Bao Đạt, lại phát hiện hắn bị người của Kim Lâu bảo hộ gắt gao, xung quanh hắn lúc nào cũng có người hầu kẻ hạ, Bao Đạt cũng rất hưởng thụ chiêu đãi này, phảng phất chuyện tình Nghệ Phong đập phủ đệ hắn chưa từng phát sinh qua vậy.
Nguyên bản Nghệ Công là muốn mời Bao Đạt đến đại điện để tăng thêm lợi thế, thế nhưng muốn từ Kim Lâu đem người ra là không có khả năng, đặc biệt dưới tình huống Bao Đạt rất hưởng thụ sinh hoạt như vậy, Bao Đạt là người như thế nào Nghệ Công rất rõ ràng, đó là một người để cho mình có thể hưởng thụ, ngay cả phụ mẫu cũng có thể bán đi.
Hoàng đế Trạm Lam nhìn trang giấy một lần, trong lòng hắn bội phục thủ đoạn của Nghệ Phong, đồng thời lần thứ hai dùng thanh âm nhỏ xíu của hắn nói:
- Ha ha, nghĩ không ra Nghệ Phong hầu tước và Bao Đạt bá tước còn có tâm như vậy, chỉ bất quá vì mọi người vui một chút mà đập đi một phủ đệ, có phải là giá phải trả quá lớn hay không?
Mọi người nghe Hoàng đế Trạm Lam nói, nhãn thần cả đám nhìn hắn có chút không đồng ý lên, Hoàng đế bệ hạ có phải là hồ đồ rồi không, lý do như vậy cũng tin tưởng?
Đại Hoàng tử, Nhị Hoàng tử cũng cau mày, có phải là phụ hoàng bọn họ sắp chết, nên suy nghĩ không rõ ràng không, không ngờ lý do như vậy hắn cũng tin tưởng? Hay là phụ hoàng đứng ở bên Nghệ Phong.
Đại Hoàng tử và Nhị Hoàng tử suy nghĩ một lúc lâu, cũng thật không hiểu phụ hoàng bọn họ có lý do gì đứng ở bên Nghệ Phong!
- Bệ hạ! Nghệ Phong đây là khi quân a!
Rốt cục có một người dưới sự ra hiệu của Nghệ Công, lần thứ hai lên tiếng.
Thế nhưng, hắn nói vừa nói xong. Một thanh âm vang khắp đại điện.
- Lắm miệng!
Mọi người nhìn về phía mặt quan viên kia, cả đám lăng lăng nhìn Nghệ Phong bỗng nhiên xuất thủ.
Trời ạ! Tiểu tử này điên rồi, cư nhiên ở trước mặt bệ hạ động thủ!
Cho dù là Tam Hoàng tử, cũng bị Nghệ Phong dọa sợ, hắn thật không ngờ Nghệ Phong dám ở trong đại điện động thủ.
Tiểu tử này, trên đời còn có chuyện tình gì hắn không dám làm?
Quả nhiên, thời điểm hắn quay đầu xem qua, phát hiện vẻ mặt Hoàng đế Trạm Lam rất khó coi nhìn Nghệ Phong, thậm chí vẻ mặt trắng bệch cũng biến mất!
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Mị Ảnh
Chương 396: Lắm miệng
Chương 396: Lắm miệng