TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Mị Ảnh
Chương 617: Mượn hơi An Dịch

 
Nghệ Phong mỉm cười nhìn An Dịch, trong mắt tràn đầy nghiền ngẫm, tươi cười nói:
- Không phải lúc trướcVương gia cũng thoái vị đó sao. Sợ là hoàng đế Trạm Lam bức ngươi rời bỏ ngôi vị hoàng đế đi!
Ánh mắt An Dịch mạnh mẽ ngưng trọng, lập tức khôi phục bình thường:
- Ngươi không cảm thấy ngươi nói rất buồn cười sao?
Nghệ Phong nhún vai cười nói:
- Nguyên bản ta cũng tin tưởng lời đồn đãi, cho rằng Vương gia đối với ngôi vị hoàng đế không có hứng thú. Nên khi rãi ra tin tức, ta vẫn làm rất bí mật. Không muốn trực tiếp xung đột với Vương gia. Nếu như ngươi đúng như trong đồn đãi nói, là thoái vị nhượng hiền cho hoàng đế Trạm Lam, ta nhiều ít cũng phải cố kỵ hoàng thất! Nên kế hoạch của ta là, để cho vài kẻ gan lớn cướp Hồn Ấn Đỉnh trong tay ngươi, sau đó qua tay cướp lại, này sẽ miễn đi xung đột chính diện giữa ta và ngươi! Chỉ bất quá sau này, lại phát hiện mọi người càng ép ngươi càng chặt, thế nhưng hoàng thất Trạm Lam một chút động tác cũng không có. Cái này làm cho ta hoài nghi những tin đồn kia của Vương gia. Cuối cùng ta quyết định đánh bạc, đánh bạc ngươi và hoàng đế Trạm Lam cũng không phải thân mật như đồn đãi. Lúc này mới phái người trực tiếp vào phủ ngươi cướp đồ. Một Vương gia không có hoàng thất hộ vệ, ta cũng không sợ!
- Mà hiện tại để ta vững tin Vương gia và hoàng đế Trạm Lam có quan hệ rất vi diệu, không ngờ trong phủ đệ ngươi có mật thất. Ngươi thực muốn làm một Vương gia an nhàn, lại xây mật thất làm cái gì? Còn kiến tạo kinh khủng như vậy. Nguyên nhân ngươi làm như vậy, sợ là phòng bị chuyện không may gì đó sẽ xảy ra! Đặc biệt là câu "là hắn phái ngươi tới" kia của Vương gia, càng làm cho ta vững tin!
An Dịch nghe Nghệ Phong nói, sắc mặt biến thành khó coi lên, hắn nhìn Nghệ Phong, lạnh lùng nói:
- Như thế thì đã làm sao?
- Ha ha! Không làm sao cả! Ta chỉ là muốn nói cho Vương gia một chuyện thực. Không có hoàng thất thủ hộ, ngươi ở trong mắt ta cũng không tính là cái gì, nếu như có thể mà nói, ta hiện tại có thể giết ngươi diệt khẩu. Ta nghĩ hoàng đế Trạm Lam sẽ rất hi vọng ta làm như vậy!
Nghệ Phong cười nhún nhún vai.
An Dịch nghe Nghệ Phong nói, sắc mặt hắn âm trầm đến lợi hại, hừ một tiếng nói:
- Diệt khẩu ta? Ngươi có thực lực như vậy sao?
Nghệ Phong chỉ vào Cuồng Hổ nói:
- Hắn là một Vương cấp, bên cạnh hắn chính là một độc sư có thể sánh ngang Vương cấp. Trong phủ đệ ta còn có một Vương cấp cao giai, ta miễn cưỡng cũng tính là một Vương cấp! Tuy rằng thực lực An Dịch Vương gia cao cường, thế nhưng nếu muốn diệt khẩu ngươi, nghĩ cũng không khó đi?
An Dịch nghe Nghệ Phong nói, sắc mặt hắn cực kỳ khó coi, nghĩ không ra Nghệ Phong dung nạp nhiều cường giả như vậy. Hắn xác thực có vài phần thực lực, thế nhưng nếu muốn nói dưới tình huống bốn Vương cấp vây công, chạy thoát là không có khả năng!
- Ngươi hiện tại là uy hiếp ta?
An Dịch trừng mắt nhìn Nghệ Phong nói.
- Không! Không! Vương gia nói đùa rồi, ta chỉ bất quá là giãi bày một chuyện thực, muốn nói cho Vương gia chính là, ta cũng không sợ ngươi nói ra ngoài, Hồn Ấn Đỉnh ở trong tay ta.
Nghệ Phong cười nhìn An Dịch.
- Tốt! Tốt! Tốt!
An Dịch nói liền ba tiếng tốt, cười ha ha nói:
- Hảo thủ đoạn. Thảo nào có thể mang theo Tử Bang tiêu diệt tất cả các thế lực ngầm của đế đô! Hồn Ấn Đỉnh ngươi có thể cầm, chỉ là ta cho dù liều cái mạng già, cũng muốn nói cho ngươi biết, ta không phải người dễ khi dễ!
An Dịch hừ một tiếng, đấu khí trong cơ thể mơ hồ bạo động. Hiển nhiên là nộ tới cực điểm rồi!
- Ha ha, An Dịch Vương gia cần gì phải nổi giận? Ngươi còn chưa nghe ta nói hết mà?
Nghệ Phong nhìn An Dịch cười nói, phất tay ngăn cản hai người Cuồng Hổ và Lục Sát chuẩn bị vây quanh An Dịch.
- Ngươi có cái gì muốn nói?
An Dịch trừng mắt nhìn Nghệ Phong nói.
Nghệ Phong cười nói:
- Lẽ nào An Dịch Vương gia muốn cả đời ở trong cái phủ đệ nhỏ bé đó, ở đế đô ngay cả sinh hoạt cũng không tự do. Thực sự giả vờ sinh hoạt an nhàn mãi sao?
An Dịch cười lạnh một tiếng nói:
- Lẽ nào ngươi còn có thể để ta đoạt lại ngôi vị hoàng đế đã mất đi kia của ta?
- Không! Ta còn không có thủ đoạn lớn như vậy. Thời đại này đã không còn là thời đại của ngươi nữa. Tranh đoạt ngôi vị Hoàng đế, ngươi vĩnh viễn sẽ không là diễn viên. Với lại ngươi cũng không có khả năng tiếp tục ngồi trên ngôi vị Hoàng đế!
Nghệ Phong nhìn An Dịch ha ha cười nói.
- Vậy ngươi còn có cái gì nói cùng ta?
An Dịch hừ một tiếng.
- Tuy rằng ngươi không thể trở thành đế vương, thế nhưng trở thành một thổ hoàng đế cũng không phải không thể!
Nghệ Phong cười nhìn An Dịch.
- Thổ hoàng đế?
An Dịch nhíu mày, tựa hồ không có minh bạch ý tứ những lời này.
- Đúng! Ngươi làm một thân vương, dựa theo lẽ thường là có đất phong. Ngươi đã không làm được đế vương, vậy đi đến đất phong của mình làm thổ hoàng đế cũng là một loại hưởng thụ. Trời cao hoàng đế xa, lại ở trên đất phong của mình, ngươi không phải là một thổ hoàng đế sao?
Trong lời nói Nghệ Phong có chút ít ý đầu độc.
An Dịch cười lạnh một tiếng nói:
- Đất phong? Ngươi nghĩ hoàng huynh kia của ta sẽ cho ta đất phong sao? Hắn sợ là ước gì ta chết già ở đế đô. Tuy rằng trên lý luận Thân vương là có đất phong, thế nhưng ngươi nhìn xem các triều đại, Thân vương chân chính có lãnh địa có mấy người? Hoàng đế phòng bị nhất chính là huynh đệ mình!
Nghệ Phong nghe An Dịch nói, không thể phủ nhận cười cười:
- Hoàng đế Trạm Lam tự nhiên sẽ không cho ngươi đất phong, thế nhưng con hắn thì sao?
- Nhi tử? Hai vị hoàng tử?
An Dịch cau mày nói.
- Ha ha, An Dịch Vương gia. Nếu không chiếm được chỗ tốt trên người hoàng đế Trạm Lam, vậy thì hãy lấy chỗ tốt trên người con hắn. Chỉ cần ngươi có thể đỡ được một trong các đứa con của hắn leo lên ngôi vị Hoàng đế? Một mảnh đất phong nho nhỏ, cái kia chẳng lẽ lại không được?
Khuôn mặt Nghệ Phong cười hì hì nói.
- Quả nhiên ngươi tham dự trong tranh đoạt ngôi vị hoàng đế, sợ là hoàng huynh kia của ta tính sai rồi, chỉ bất quá ngươi chống đỡ vị hoàng tử nào. Hình như quan hệ giữa ngươi và hai vị hoàng tử đều không tốt như nhau. Chẳng lẽ là làm cho người khác nhìn?
An Dịch nhìn Nghệ Phong nói.
Nghệ Phong cười cười, cũng không có trả lời, mà là hướng An Dịch nói:
- Lúc trước An Dịch Vương gia thiếu chút nữa leo lên ngôi vị Hoàng đế, khi đó khẳng định có lực ảnh hưởng nhất định. Hơn nữa An Dịch Vương gia lại có thực lực Vương cấp, ta tin tưởng các Hoàng tử đều rất muốn có cường viện như ngươi. Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.
An Dịch tự nhiên biết, nếu như bình thường mà nói, sợ là hai vị Hoàng tử đã sớm mượn hơi hắn rồi. Chỉ bất quá đồn đãi nói hắn thoái vị nhượng hiền cho hoàng đế Trạm Lam, nên trong mắt hai vị Hoàng tử cho rằng An Dịch đối với tranh đoạt ngôi vị hoàng đế một chút hứng thú cũng không có. Mượn hơi sẽ không có tác dụng gì, nên đơn giản không để ý tới An Dịch.
Chỉ là hiện tại bị Nghệ Phong nói phá, nhưng thật ra làm cho An Dịch nổi lên một chút tâm tư. Lúc trước hắn tranh đoạt ngôi vị Hoàng đế thất bại, bị hoàng đế Trạm Lam giam lỏng ở đế đô. Nếu không phải lúc đó lực ảnh hưởng của hắn quá lớn, sợ là hoàng đế Trạm Lam đã chém giết hắn tại chỗ. Khi hoàng đế Trạm Lam lên ngôi, các thế lực của hắn từ từ bị cưỡng đoạt hoặc thanh trừ. An Dịch biết hiện tại hắn và ngôi vị hoàng đế vô duyên, thế nhưng không thể không thừa nhận, Nghệ Phong nói "thổ hoàng đế" đối với hắn lại rất có dụ hoặc.
- Ngươi rốt cuộc muốn nói cái gì?
An Dịch nhìn Nghệ Phong, nhãn thần hơi ngưng trọng, đấu khí bạo động cũng lui xuống.
- Ha ha! Ta cầm Hồn Ấn Đỉnh của Vương gia, nếu như không để cho ngươi một chút chỗ tốt, sợ là Vương gia cũng không cam lòng. Ta đây sẽ chỉ đường sáng cho ngươi!
Nghệ Phong cười nói.
- Mời nói.
An Dịch nhìn Nghệ Phong, nhàn nhạt nói.
Nghệ Phong cười cười nói:
- Lẽ nào An Dịch Vương gia cho rằng, trừ hai vị hoàng tử ra, hoàng đế Trạm Lam sẽ không có hoàng tử khác sao?
An Dịch sửng sốt, lập tức nhìn Nghệ Phong nói:
- Ngươi là nói đứa cháu an nhàn kia của ta?
- An nhàn? An Dịch Vương gia thấy trong lịch sử có mấy vị Hoàng tử an nhàn?
Nghệ Phong lại cười nói:
- Nếu như Vương gia nguyện ý an nhàn, ta cũng không cần nói ra chuyện này!

Đọc truyện chữ Full