- Cung nghênh bệ hạ!
Thời điểm Nghệ Phong và hoàng hậu nói chuyện phiếm, thỉnh thoảng cũng cùng Điệp Vận Du và Tử Âm nói vài câu. Bên ngoài truyền đến tiếng hô to của thị vệ.
Mọi người nghe được, cả đám cũng ngừng nói chuyện với nhau, đều tự ngừng các loại động tác, lộ vẻ gấp gáp chạy về vị trí của mình. Hoàng hậu cũng nhìn về Nghệ Phong khẽ gật đầu, cùng Điệp Vận Du và Tử Âm trở lại chủ tịch.
Trong lòng ba hoàng tử cũng hàm chứa đầy nghi vấn, hướng Nghệ Phong chắp tay rời đi.
Nghệ Phong quay đầu nhìn về phía Liễu Mộng Nhiên, thấy Liễu Mộng Nhiên bị Lý U lôi kéo tới chỗ của Lý gia. Thấy Liễu Mộng Nhiên cũng đồng dạng nhìn về phía hắn, Nghệ Phong cười gật đầu với nàng. Nghệ Phong không hy vọng Liễu Mộng Nhiên cùng hắn ngồi ở mạt tịch, mặc dù Nghệ Phong biết Liễu Mộng Nhiên không có tâm hư vinh, nàng sẽ thật cao hứng cùng hắn ngồi ở mạt tịch. Thế nhưng Nghệ Phong vẫn muốn chiếu cố Liễu Mộng Nhiên, hoặc là người nhà Liễu Mộng Nhiên muốn chiếu cố nàng. Thiên chi kiêu nữ của bọn họ ngồi ở mạt tịch, nhiều ít gì cũng làm cho bọn họ có chút bất mãn.
Liễu Mộng Nhiên thấy Nghệ Phong gật đầu, cũng chỉ có thể tùy ý để Lý U lôi kéo, đi đến vị trí của Lý gia.
Mọi người đều chú ý tới Nghệ Phong, nhìn Nghệ Phong cư nhiên ngồi ở mạt tịch, nhãn thần cả đám không khỏi lộ ra cổ quái. Cho dù là người minh bạch thân phận Nghệ Phong, cũng không rõ này rốt cuộc là nguyên nhân gì.
Bọn họ rất rõ ràng thế lực Nghệ Phong khống chế, không nói tới thế lực dưới tay, chỉ riêng thực lực của Nghệ Phong cũng không có chuyện để hắn ngồi mạt tịch. Cả đám bắt đầu đoán ẩn ý của hoàng đế Trạm Lam.
Lúc này Chu Bằng đã không cho rằng Nghệ Phong là quý tộc nghèo túng rồi, người có thể khiến cho tất cả các nhân vật cao cấp nhất của yến hội vây quanh, sao lại là một tiểu nhân vật?
- Tiểu huynh đệ. Ngươi rốt cuộc là ai?
Chu Bằng đúng là vẫn còn nhịn không được nghi vấn trong lòng, hướng Nghệ Phong hỏi.
Nghệ Phong rất chăm chú nhìn Chu Bằng nói rằng:
- Nam nhân! Nam nhân rất chính tông!
- Kháo...
Chu Bằng nhịn không được mắng một tiếng, thầm nghĩ ngươi nói vậy không phải lời vô ích sao. Thế nhưng cũng biết Nghệ Phong sẽ không nói, hắn đơn giản sẽ không hỏi.
- Tiểu huynh đệ, nếu không ngươi làm sư phụ ta đi. Toàn bộ các công chúa chói mắt nhất yến hội, ngươi cư nhiên đều có thể thông đồng, ngươi mới là tình thánh chân chính a!
Chu Bằng tràn đầy ước ao nhìn Nghệ Phong, làm cho Trương Diễm trắng mắt nhìn, đối với trượng phu của nàng trực tiếp coi như không thấy.
- Đừng!
Nghệ Phong không chút suy nghĩ cự tuyệt, một người như Lý U đã đủ phiền rồi, thêm một "tình thánh" nữa, phỏng chừng hắn có thể điên mất.
Chu Bằng còn muốn nói gì, lại phát hiện hoàng đế Trạm Lam đã mạnh mẽ uy vũ đi vào cung điện, lúc này hoàng đế Trạm Lam mà ngoại giới có đồn đãi sắp chết. Tinh thần chấn hưng, trong mắt lóe ra tinh quang, hiển nhiên là tinh lực mười phần.
Mọi người thấy một màn như vậy, cả đám ngơ ngác nhìn nhau, đáy lòng đều tự suy đoán lên. Nếu như hiện tại bọn họ còn đoán không ra hoàng đế Trạm Lam trước đây là giả bệnh, vậy thật là kẻ ngu si rồi.
Đặc biệt là hai vị hoàng tử, cư nhiên lần đầu tiên liếc mắt nhìn nhau, đều từ trong mắt đối phương thấy được vẻ khiếp sợ và hoảng sợ.
Hoàng đế Trạm Lam đi tới trên thủ tịch, ngăn trở mọi người chuẩn bị hành lễ, nhàn nhạt nói:
- Đều ngồi xuống đi. Các khanh cứ xem đây là gia yến là được!
Mọi người thấy hoàng đế Trạm Lam phân phó, lúc này mới dám chậm rãi ngồi xuống, không có tiếp tục hành lễ. Chỉ là ai cũng không dám cho rằng đây là gia yến, cả đám ngồi nghiêm chỉnh ở trên ghế. Bạn đang đọc truyện tại - www.Truyện FULL
Giữa sân duy nhất cho rằng không phát hiện hoàng đế Trạm Lam, như trước chỉ có Điệp Vận Du. Mọi người tự nhiên phát hiện tình huống của Điệp Vận Du, chỉ là cả đám coi như không thấy, nữ nhân này bọn họ không thể trêu vào, thậm chí hoàng đế Trạm Lam cũng phải cấp vài phần mặt mũi.
Quả nhiên hoàng đế Trạm Lam chỉ nhìn thoáng qua Điệp Vận Du, sau đó bỗng nhiên hướng thị vệ nói:
- Đi, lấy thêm một ghế để đối diện trẫm, lấy quy cách đế vương!
Thị vệ ngẩn ra, lập tức xuống phía dưới chuẩn bị.
Mọi người nghe hoàng đế Trạm Lam an bài như vậy, cả đám ngơ ngác nhìn nhau, không rõ hoàng đế Trạm Lam có ý gì. Chỉ có ba vị hoàng tử và đám người Tử Âm có chút minh bạch, kinh hãi nhìn Nghệ Phong ngồi ở mạt tịch. Trong mắt tràn đầy vẻ không tin tưởng.
Hoàng đế Trạm Lam phân phó, thị vệ làm sao không tận tâm tận lực, rất nhanh liền mang tới một bảo tọa với trình độ xa hoa và tôn quý không thua gì bảo tọa của hoàng đế Trạm Lam, đặt đối diện hoàng đế Trạm Lam.
Ánh mắt Hoàng đế Trạm Lam chuyển hướng Nghệ Phong, đứng lên lấy tư thế mời:
- Tà Đế! Mời!
Chu Bằng nhìn ánh mắt hoàng đế Trạm Lam chuyển hướng khu vực hắn, đồng thời làm ra tư thái này, hắn đã bị dọa, đáy lòng bỗng nhiên mọc lên một ý niệm trong đầu. Quay đầu kinh hãi nhìn về phía Nghệ Phong, đã thấy Nghệ Phong cười đứng lên.
- Chu huynh, ngươi không phải muốn ngồi ở mấy vị trí kia sao. Vậy ngươi đi theo ta!
Chu Bằng liều chết lắc đầu, hắn hiện tại không chút nghi ngờ những lời Nghệ Phong nói, thế nhưng lúc này hắn dám lên ngồi sao. Chỉ cần hắn ngồi xuống, như vậy sẽ trở thành công địch của mọi người. Không có thân phận xứng đôi, làm sao có thể ngồi vào chỗ như vậy?
Tuy rằng Chu Bằng nói có thể ngồi vào chết cũng nguyện ý, thế nhưng cũng chỉ là nói một chút mà thôi, hắn không cảm thấy cái gì so với sinh mệnh còn trọng yếu hơn.
Nghệ Phong thấy Chu Bằng như vậy, hắn cười cười cũng không bắt buộc, gật đầu với Trương Diễm đồng dạng cũng kinh hãi nhìn hắn, thân ảnh hơi lóe lên, chỉ chốc lát đã đi tới đối diện hoàng đế Trạm Lam.
Tốc độ này đồng dạng khiến Trương Diễm cực kỳ kinh hãi, cũng khó trách nàng không thể thấy rõ Nghệ Phong đánh Tư Đạt.
Mọi người nhìn Nghệ Phong đứng thẳng trước mặt hoàng đế Trạm Lam, nhãn thần cả đám quái dị không gì sánh được, không rõ này rốt cuộc là chuyện gì xảy ra. Đặc biệt là Tư Đạt, cư nhiên thấy Nghệ Phong và hoàng đế Trạm Lam xa xa tương đối, cũng không có một điểm cung kính, càng làm mắt hắn trừng to. Đáy lòng mơ hồ vì sao lúc Nghệ Phong cho hắn một bạt tai, đại hoàng tử và phụ thân hắn lại bồi thêm một cái.
- Nghệ Phong Đế quân, mời ngồi!
Hoàng đế Trạm Lam làm tư thế mời ngồi. Từ khi Tôn lão nghe được Nghệ Phong đối chiến bốn Vương cấp, minh bạch Nghệ Phong đã tiếp thu Tà Đế truyền thừa. Nghệ Phong tiếp thu Tà Đế truyền thừa, đó chính là Tà Đế chân chính. Trước đây hoàng đế Trạm Lam có thể không để Tà Đế Nghệ Phong vào mắt, thế nhưng lúc này cũng không dám. Đơn giản Tà Đế là đế vương trên danh nghĩa được đại lục công nhận.
Thế nhưng những lời này của hoàng đế Trạm Lam, lại khiến cả yến hội một mảnh vắng vẻ. Cả đám trừng to mắt nhìn Nghệ Phong, trong mắt tràn đầy không thể tin được. Bọn họ ít có thể tin tưởng hai từ "đế quân" kia để cho đáy lòng bọn họ rung động!
Nghệ Phong là đế quân? Điều này sao có thể?
Đám người của hai vị hoàng tử và các đại thế gia, cả đám cảm giác da đầu tê dại.
Lúc này Chu Bằng đã triệt để dại ra, hắn dùng sức xoa mắt, khi vững tin đây là tiểu huynh đệ mà hắn vừa mới nhận thức, lúc này mới thở nhẹ một hơi.
Hắn mặc dù vừa rồi đã cực cao suy đoán thân phận Nghệ Phong, thế nhưng hai chữ đế quân, làm cho hắn cảm giác đầu thiếu dùng.
Đặc biệt là Tư Đạt, đã triệt để dại ra tại chỗ, sắc mặt một mảnh trắng bệch, thậm chí phía sau lưng mồ hôi lạnh giàn giụa. Hắn cảm giác mình đi qua quỷ môn quan một chuyến. Đừng nói Nghệ Phong chỉ là đánh hắn một bạt tai, cho dù lúc đó chém giết hắn tại chỗ, cũng không có người vì hắn xuất đầu.
- Bệ hạ! Mời!
Nghệ Phong đồng dạng hướng hoàng đế Trạm Lam làm một thủ thế. Hai người lúc này mới cùng nhau ngồi xuống.
Hoàng hậu thấy hai người ngồi xuống, lúc này mới chậm rãi ngồi theo. Nghệ Phong nhìn hoàng hậu, lúc này mới để ánh mắt chuyển tới Liễu Mộng Nhiên, Liễu Mộng Nhiên là nữ bằng hữu mà hắn dẫn tới yến hội đêm nay!
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Mị Ảnh
Chương 634: Bữa tiệc đế vương
Chương 634: Bữa tiệc đế vương