Tuy rằng Nghệ Phong tức giận muốn bằm thây vạn đoạn Tật Phong Ngân Lang vì đã cắn nát mấy bản đan phương Mị Đan vô giá, thế nhưng có thể được một đan phương Mị Đan ngũ giai cũng làm hắn có chút an ủi.
Chỉ là làm cho Nghệ Phong kinh ngạc chính là, Họa Thủy sau khi thi triển cấm pháp, cư nhiên vẫn bình thường như trước, ngay cả thực lực cũng không có giảm một chút nào. Cái này làm cho Nghệ Phong rất sửng sốt, khi hắn thi triển cấm pháp Trảm Tiên của Tà Đế, còn có một thời kỳ suy yếu. Mặc dù nói tu luyện đến tối cao sẽ không có thời kỳ suy yếu, đồng thời còn có tác dụng đề thăng thực lực, nhưng muốn tu luyện đến tối cao phải tới năm nào tháng nào a, Nghệ Phong cũng nghĩ này chỉ là nói mộng.
Thế nhưng Họa Thủy thi triển cấm pháp xong, chỉ là thực lực trở lại thực lực chân chính, không có một điểm suy nhược. Điều này làm cho Nghệ Phong mọc lên cảm giác đố kị, nếu như Trảm Tiên của hắn cũng ngưu bức như vậy mà nói, thật là sung sướng a!
Chỉ là, khi biết được loại cấm pháp này chỉ có nàng thi triển mới không có di chứng, tâm tình Nghệ Phong mới hơi cân đối. Nguyên lai công pháp cũng không phải cao cấp hơn so với Trảm Tiên, mà là Họa Thủy tương đối đặc thù.
Nghệ Phong hỏi qua Họa Thủy vì sao chỉ có nàng thi triển mới không có di chứng, Họa Thủy nói một câu thiếu chút nữa làm Nghệ Phong bị đả kích chết khiếp:
- Nhân phẩm và huyết mạch!
Huyết mạch Nghệ Phong có thể tiếp thu, thế nhưng nhân phẩm có ai tốt hơn so với hắn sao?
Đám người Cô Tinh nguyên bản còn muốn đi vào trung tâm của Khủng Cụ Sâm Lâm, chỉ là Nghệ Phong đã thu thập xong toàn bộ dược liệu, hắn cũng không có nhàn rỗi như vậy. Trực tiếp không nhìn đám người Cô Tinh, nhanh chóng chạy ra ngoài ngoại vi.
Cũng không biết Họa Thủy ăn nhầm cái gì, cư nhiên theo Nghệ Phong đi ra ngoại vi. Điều này làm cho Cô Tinh rất nghi hoặc, đồng thời nhớ tới bọn họ đi vào xác thực có chút lâu rồi, cùng đám người Nghị Minh thương lượng một chút, cũng chỉ có thể bất đắc dĩ đi về.
Lúc đầu là năm người cùng rời đi, lúc xuất hiện cũng là năm người đi ra, khi ra đã thấy đám người Hạ Chỉ Mộng tụ tập đầy đủ rồi. Điều này làm cho đám người Hạ Chỉ Mộng nghĩ lầm năm người một mực tổ hợp cùng nhau!
Chỉ là khi Hạ Chỉ Mộng nhìn thấy ba vết máu trên cánh tay của Nghệ Phong, trong lòng nàng cũng kinh ngạc không thôi, thực lực của Nghệ Phong ở trong năm người là mạnh nhất. Thế nhưng chỉ có một mình hắn bị thương, cái này làm cho nàng rất không hiểu!
- Các ngươi đụng tới cái gì vậy?
Mặc dù Hạ Chỉ Mộng có chút bất mãn vì năm người này đi tới hai tháng, nhưng vẫn nhịn không được hỏi.
Nghệ Phong thấy Hạ Chỉ Mộng nhìn chăm chú vào cánh tay hắn, hắn cũng nhìn thoáng qua, mặc dù nhìn thấy có chút giật mình, thế nhưng trải qua hắn xử lý, cũng đã không có chuyện gì rồi, không bao lâu là có thể khỏi hẳn! Đối với y thuật của hắn, Nghệ Phong là tự tin một cách cực kỳ, cảnh giới y thuật của hắn đã sớm đạt được trình độ tái tạo huyết nhục rồi!
- Không có gì, đụng tới mấy con Tật Phong Ngân Lang mà thôi, không cẩn thận nên bị thương!
Nghệ Phong tùy ý nói.
Họa Thủy nghe Nghệ Phong nói, sắc mặt nhịn không được đỏ hồng, nhớ tới Nghệ Phong vì cứu nàng mà bị thương, trong mắt cũng có chút cảm kích khó hiểu.
- Mấy con Tật Phong Ngân Lang?
Hạ Chỉ Mộng cùng đám học sinh Bạch Kim sợ hãi kêu một tiếng, cả đám không dám tin tưởng nhìn mấy người Nghệ Phong. Hiển nhiên bọn họ đều nghe qua danh tiếng hung tàn của Tật Phong Ngân Lang, Ma thú này không phải Vương Cấp bình thường có thể đối phó, hơn nữa còn là mấy con.
Hạ Chỉ Mộng hơi ngẩn người hỏi:
- Mấy con?
- Năm con!
Họa Thủy đáp.
Lời vừa nói ra làm cho tất cả học viên ở đây đều sững sờ tại chỗ, trên mặt cả đám tràn đầy vẻ khiếp sợ. Năm người chém giết năm con Tật Phong Ngân Lang, kia nói rõ là một người đối kháng một con Tật Phong Ngân Lang a.
Trời ạ! Kia là Tật Phong Ngân Lang a!
Trong mắt mọi người đều mọc lên vẻ không thể tưởng tượng được, có thể bọn họ vĩnh viễn không thể tưởng tượng ba người đi vào Vương Cấp không lâu, thậm chí còn có hai Tướng Cấp, là làm sao giết năm con Tật Phong Ngân Lang.
Hạ Chỉ Mộng đồng dạng dại ra một chút, quay đầu nhìn về phía đám học viên Bạch Kim của học viện Trạm Lam, nàng lắc đầu, trong lòng cảm giác hơi có chút chấn động, đồng thời cũng có vẻ vui mừng. Dù sao Tật Phong Ngân Lang coi như là nàng, cũng chỉ có thể miễn cưỡng chém giết, thế nhưng năm học viên trước mặt lại làm được!
- Được rồi, các ngươi thâm nhập tới địa phương nào của Khủng Cụ Sâm Sâm?
Hạ Chỉ Mộng đột nhiên hỏi, tổ hợp tiền ngũ Phong Vân Bảng của học viện Trạm Lam, đi vào bảy ngày lộ trình hẳn là không có vấn đề.
Cô Tinh nhún nhún vai nói:
- Bốn người chúng ta chỉ có mười ngày mà thôi, về phần tên biến thái Nghệ Phong, vậy hỏi hắn đi!
Mười ngày?
Trên mặt Hạ Chỉ Mộng có chút hưng phấn, cái này đã vượt qua dự đoán của nàng.
- Chờ một chút!
Hạ Chỉ Mộng bắt đến ý tứ trong lời nói của Cô Tinh, nàng cổ quái nhìn đám người Cô Tinh nói:
- Ngươi là nói bốn người các ngươi mười ngày, không bao quát Nghệ Phong?
Trong cái gật đầu của Cô Tinh, Hạ Chỉ Mộng bỗng nhiên phát hiện nàng quá coi thường những học viên Phong Vân Bảng này. Bốn người đi vào trung tâm Khủng Cụ Sâm Lâm mười ngày, này ở trong lịch sử của học viện Trạm Lam cũng không có mấy người.
Hạ Chỉ Mộng hít sâu một hơi, quay đầu nhìn về phía Nghệ Phong nói:
- Ngươi một người đi vào trung tâm Khủng Cụ Sâm Lâm bao xa?
Nghệ Phong nhún nhún vai nói:
- Trên dưới hai mươi ngày. Cụ thể ta cũng không biết!
Lời vừa nói ra làm cho đầu của Hạ Chỉ Mộng oanh một chút, trời ạ, hai mươi ngày, đây là cự ly mà nàng cũng không dám thâm nhập a.
Khóe miệng Hạ Chỉ Mộng hơi co quắp một chút, mặc dù biết Nghệ Phong không có khả năng nhanh như vậy đi vào Vương Cấp, nàng vẫn nhịn không được hỏi:
- Ngươi đến Vương Cấp rồi?
Nghệ Phong nhún nhún vai không nói gì, hắn tin tưởng Hạ Chỉ Mộng minh bạch.
Hạ Chỉ Mộng thấy bộ dáng này của Nghệ Phong, nàng đã biết đáp án, không khỏi cười khổ một tiếng nói:
- Ta còn nhìn không thấu ngươi!
Nghệ Phong cười cười nói:
- Cũng không có gì kỳ quái, dựa vào tốc độ và lực nhận biết của ta, có thể tránh né rất nhiều nguy hiểm, có thể đi vào hai mươi mấy ngày cũng không ngoài ý muốn.
Hạ Chỉ Mộng nghe Nghệ Phong nói, tâm lý nàng cũng hơi có chút cân đối, tốc độ và lực nhận biết của Nghệ Phong. Đây căn bản không phải là một Tướng Cấp nên có! Thậm chí viễn siêu nàng!
- Ngươi là học viên duy nhất mà ta ngay cả một phần mười cũng nhìn không thấu!
Tuy rằng Hạ Chỉ Mộng nói như vậy, thế nhưng khóe miệng đã có chút tiếu ý, đôi môi đỏ mọng cực kỳ mê người, làm cho nhãn thần Nghệ Phong không tự chủ được trầm mê trong đó.
Hạ Chỉ Mộng cũng chú ý tới nhãn thần của Nghệ Phong, nàng khẽ gắt một ngụm, đối với học sinh mà không phải học sinh này, nàng đã sớm lãnh giáo. Với chuyện này nàng cũng không cảm thấy phản cảm!
- Ha ha, nếu như nàng nhìn thấu ta thì phiền phức rồi, bình thường đều là người yêu của ta mới có khả năng!
Đám người Cô Tinh nghe Nghệ Phong nói mà trán đổ mồ hôi, nhịn không được khinh bỉ Nghệ Phong quá tự kỷ, đồng thời cũng khinh bỉ Nghệ Phong ngay cả đạo sư cũng dám đùa giỡn.
Hạ Chỉ Mộng cũng không phải tiểu cô nương ngượng ngùng, nàng cười cười nói:
- Người có thể để ta yêu, nhất định là người ta nhìn không thấu.
Nghệ Phong nghe Hạ Chỉ Mộng nói, tâm tình của hắn cũng vui vẻ lên, hắn cười ha ha nói:
- Vậy nàng yên tâm, nàng nhất định nhìn không thấu ta!
Hạ Chỉ Mộng tự nhiên minh bạch ý tứ trong lời nói của Nghệ Phong, đối với Nghệ Phong, nàng vẫn coi là bằng hữu, nàng cũng cười nói:
- Thế nhưng cũng không phải người ta từng nhìn không thấu, ta đều có thể yêu!
Cô Tinh và Nghị Minh nghe Hạ Chỉ Mộng nói trực tiếp như vậy, hai người liếc mắt nhìn nhau, trong mắt truyền lại ý tứ là: có lão sư và học sinh như vậy sao? Trước mặt nhiều người như thế cũng dám đưa mày liếc mắt?
Hạ Chỉ Mộng chung quy không phải tâm tính nữ nhi như Bạch Hàn Tuyết, sẽ không bởi vì một câu nói của Nghệ Phong mà gợn sóng. Nghệ Phong ở trước mặt nàng vui vẻ đùa giỡn, nàng cũng trả lời lại không kém, điều này làm cho đám người Cô Tinh ước ao không thôi. Có một mỹ nhân như vậy trêu chọc, kỳ thực cũng là một loại hưởng thụ không tồi. Thế nhưng muốn hắn cùng Hạ Chỉ Mộng nói như vậy, hắn là trăm triệu lần không dám.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Mị Ảnh
Chương 660: Đường về
Chương 660: Đường về