Nghệ Phong nhìn tông chủ Tĩnh Vân Tông ở trước mặt, quan sát trên dưới một phen. Nữ nhân này toàn thân mặc cẩm y màu trắng. Phía dưới cẩm y là một thân thể, đầy đặn lả lướt, lộ vẻ vô cùng xinh đẹp. Mặc dù nàng dùng sa che mặt giấu kín gương mặt của nàng, nhưng dáng người lả lướt vẫn lộ ra vẻ phong tình của một nữ nhân.
Ánh mắt Nghệ Phong kín đáo quan sát phần da thịt trắng sáng như ngọc hiện lên ở phần cổ không che kín của nàng. Điều này nói cho Nghệ Phong biết làn da của nữ nhân này rất trơn mềm. Tuy rằng không biết nàng bao nhiêu tuổi, nhưng có thể thấy nàng chăm sóc vô cùng tốt.
Nghệ Phong nhớ tới lời đánh giá của Ngu Phi đối của nàng, Nghệ Phong lại nghiêm túc quan sát một phen. Tuy rằng cũng dụ hoặc khiến hắn miệng khô lưỡi khô, nhưng muốn vượt qua Ngu Phi cũng không quá thực tế. Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.
Ngu Phi không kém nàng. Làn da Ngu Phi trắng mịn giống như tơ lụa. Tuy rằng không thể so sánh về khuôn mặt, nhưng khuôn mặt Ngu Phi giống như cửu thiên tiên nữ, Nghệ Phong không cho rằng nàng có thể hơn được.
- Sư tôn!
Thủy Nhược Vân cung kính thi lễ đối với nữ nhân trước mặt, sau đó mỉm cười đứng ở bên cạnh nàng. Nghệ Phong đứng phía đối diện. Về phương diện khí chất xuất trần, Thủy Nhược Vân vượt xa nàng. Cho dù vẻ xuất trần của Thủy Nhược cũng không bằng Ngu Phi, tuy nhiên nữ nhân trước mặt lại có phần ung dung và tôn quý hơn.
Tuy nhiên, thêm vài năm nữa, hẳn Thủy Nhược Vân cũng không thua kém nàng về điểm này.
- Nghệ Phong?
Tông chủ Tĩnh Vân Tông cau mày nhìn Nghệ Phong dò hỏi. Nàng có chút phản cảm đối với ánh mắt không kiêng nể gì của Nghệ Phong. Từ sau khi nàng hắn trở thành tông chủ Tĩnh Vân Tông, không có nam nhân nào dám nhìn nàng như vậy.
- Đúng vậy! Không biết Thải tông chủ có gì chỉ giáo?
Khóe miệng Nghệ Phong vẫn lộ ra nụ cười có vẻ tà mị, mỉm cười nói với tông chủ Tĩnh Vân Tông.
- Thủ đoạn của Tà Đế thật tốt, lại dùng Tĩnh Vân Tông ta làm tấm mộc cho ngươi!
Thải Nhã Trúc hừ một tiếng nói với Nghệ Phong.
- Thải tông chủ nói vậy là có ý gì, sao ta không nghe hiểu được!
Nghệ Phong ra vẻ hồ đồ nói.
- Ta nói cái gì ngươi tự nhiên hiểu rất rõ. Chỉ có điều không biết đường đường Tà Đế chẳng lẽ cũng chạy trối chết sao?
Tuy rằng lời lẽ của Thải Nhã Trúc rất bình thản, nhưng không khó nghe ra sự châm chọc trong đó.
Nghệ Phong nhún nhún vai nói:
- Có phải bản thiếu gia chạy trối chết hay không, hẳn là nàng hỏi thăm đã hiểu rất rõ!
Tất nhiên Thải Nhã Trúc hiểu được trong lời nói của Nghệ Phong có ý gì. Nghệ Phong có thực lực bát giai, sau khi giết chết mấy trăm người trong đó, thản nhiên rời đi. Tuy rằng nàng chắc chắn Thủy Nhược Vân cũng có thể giết chết mấy trăm người. Nhưng nếu Thủy Nhược Vân thi triển thực lực bát giai, tuyệt đối không có khả năng làm được tất cả điều này. Đặc biệt với sự bao vây tấn công của nhiều người như vậy, Thủy Nhược Vân tuyệt đối không thể làm xong lại tiêu sái rời đi như Nghệ Phong.
- Hừ! Tà Đế tới nơi này, chính là trốn tránh người bên ngoài. Có chuyện gì cũng nói thẳng ra đi!
Ánh mắt Thải Nhã Trúc nhìn thẳng vào Nghệ Phong, mơ hồ có uy áp. Tuy nhiên Nghệ Phong lại không thèm quan tâm đối với uy áp của nàng.
- Vốn là có chuyện, tuy nhiên chuyện đã làm xong. Ta không cần phải nói với nàng!
Khóe miệng Nghệ Phong cong lên, chung quy không thể nói cho Thải Nhã Trúc biết, hắn dùng Tĩnh Vân Tông làm hộ pháp cho hắn để dung hợp Phệ Châu. Nếu Thải Nhã Trúc biết được điểm ấy, chắc có thể tức giận phát điên.
Tuy rằng Tà Tông của Nghệ Phong và Thánh Tông có nhất định là khác nhau, nhưng chung quy vẫn là phe cánh của Thánh Tông. Với thái độ của Tĩnh Vân Tông đối với Thánh Tông, nếu Nghệ Phong không phải là truyền nhân đặc biệt của Tà Tông, sợ là đã sớm bị người Tĩnh Vân Tông giết chết.
Nghệ Phong thấy Thải Nhã Trúc cũng có chút e dè đối với thân phận của hắn, trong lòng Nghệ Phong không khỏi cười lớn. Danh tiếng của Tà Đế có thể không dùng được với một ít thế lực ở đây. Nhưng trong các tông môn thế lực càng lớn, danh tiếng này lại có tác dụng rất tốt.
- Đường lối Tà Tông đi chính là cao cấp!
Nghệ Phong đã đánh giá như vậy với việc danh tiếng của Tà Đế giảm sút.
- Uy phong của Tà Đế thật lớn! Chẳng lẽ ngươi thật sự cho là Tĩnh Vân Tông ta không có người nào sao?
Thải Nhã Trúc cũng nổi giận, nói với Nghệ Phong một câu.
Nghệ Phong lắc đầu, vẻ mặt như muốn ngầm ám chỉ ngươi rất ngốc nói:
- Thải tông chủ nói đùa, không phải hai vị đứng trước mặt ta sao. Sao có thể nói Tĩnh Vân Tông không có người nào chứ? Tuy nhiên, nếu Thải tông chủ cảm thấy Thánh Tông ta dễ khi dễ, có thể đánh với ta một trận!
- Ngươi thật sự cho rằng ta không dám sao?
Thải Nhã Trúc hừ một tiếng nói.
Nghệ Phong không tỏ ra không quan trọng, nhún nhún vai nói:
- Đang muốn lĩnh giáo cao chiêu của Thải tông chủ!
Thủy Nhược Vân nghe Nghệ Phong nói vậy, nàng thừ người ra nhìn Nghệ Phong. Nàng nghi ngờ có phải mình đã nghe nhầm hay không: Nghệ Phong lại khiêu chiến sư tôn nàng? Mấy ngày hôm trước, hắn vẫn còn là võ giả Tướng cấp bát giai, lại dám khiêu chiến một cường giả đã đi vào Tôn Cấp?
Thủy Nhược Vân nhìn vẻ mặt lạnh lùng của Nghệ Phong. Sau khi tin tưởng Nghệ Phong cũng không nói gì thêm, ánh mắt nàng cũng chuyển hướng nhìn về phía Thải Nhã Trúc. Đối với hành động như vậy của Nghệ Phong, Thủy Nhược Vân tin chắc rằng Nghệ Phong bị tẩu hỏa nhập ma đến mức đầu óc cũng chập hỏng.
Thải Nhã Trúc cũng thoáng giật mình. Nàng thật sự không ngờ được Nghệ Phong dám khiêu chiến nàng. Nàng thản nhiên nhìn lướt về Nghệ Phong có vẻ xem thường nói:
- Bảo sư tôn ngươi nói những lời này đi!
Nghệ Phong nhìn Thải Nhã Trúc với vẻ nghiền ngẫm nói:
- Ngươi tin tưởng muốn bảo sư tôn ta đến sao? Ha ha, không biết Tĩnh Vân Tông các ngươi hợp lại có thể là đối thủ của hắn không?
- Ngươi...
Thải Nhã Trúc lập tức phẫn nộ.
Nghệ Phong ngắt lời Thải Nhã Trúc, thực sự không cho là đúng nói:
- Vấn để bản thiếu gia đánh với ngươi một trận đi, để tránh làm mất thể diện tông chủ của ngươi!
- Hừ! Nghệ Phong, đừng tưởng rằng ngươi là truyền nhân Tà Tông thì ta không dám giết ngươi! Cho dù ta giết ngươi, chẳng lẽ Liễu Nhiên còn dám diệt Tĩnh Vân Tông ta sao?
Thải Nhã Trúc hừ một tiếng nói.
- Ta lại sợ ngươi không có năng lực để giết ta!
Nghệ Phong không nhanh không chậm nói.
Tất nhiên Nghệ Phong không tin Thải Nhã Trúc dám giết hắn. Lúc này Nghệ Phong đã dung hợp với Phệ Châu, tấn cấp Vương Cấp tin tưởng đã tăng mạnh, đúng lúc muốn tìm một cường giả để luyện tập.
Thực lực của Thủy Nhược Vân hơi yếu một chút, Nghệ Phong không thể giang tay giang chân được. Tuy rằng Thải Nhã Trúc mạnh khủng khiếp, nhưng nàng như vậy, Nghệ Phong mới có thể phát huy thoải mái được. Thải Nhã Trúc mới là đối tượng luyện tập tốt nhất!
- Hừ! Nếu...
Ngay khi Thải Nhã Trúc chuẩn bị nói gì đó, một tiếng một giọng nói vang lên.
- Thải sư tỷ...
Nghệ Phong nghe giọng nói quen thuộc này, trên mặt cũng có vẻ vui mừng. Tuy nhiên Nghệ Phong cũng cũng hiểu được, sợ là một trận này không đánh được rồi.
Toàn thân Trữ Huyên mặc trang phục màu tím, lộ ra dáng người lả lướt xinh đẹp của nàng. Cặp mông rất tròn, hiện rõ đường cong hoàn mỹ. Vòng eo mảnh khảnh thon thả, giống như không chịu nổi một cái ôm chặt. Vẻ đẹp tuyệt mỹ khiến người ta chấn động. Làn da như tuyết như ngọc. Đây là vẻ đẹp mỹ lệ không nên tồn tại trong nhân gian.
Trữ Huyên vẫn cao quý và thanh nhã như vậy, thoáng nhìn đã thấy hàng nghìn hàng vạn phong tình.
Trữ Huyên thấy ánh mắt Nghệ Phong nhìn về phía mình, nàng không lưu dấu vết, trừng mắt lườm Nghệ Phong một cái, dường như đang trách cứ Nghệ Phong không nên khiêu chiến với Thải Nhã Trúc.
- Trữ sư muội! Sao muội đến Tĩnh Vân Tông?
Thải Nhã Trúc nhìn Trữ Huyên, cảm thấy rất khó hiểu vì sao nàng lại tới chỗ này. Mặc dù hai tông môn các nàng có chút quan hệ sâu xa, nhưng không có đại sự nào phát sinh, tông chủ hai phái căn bản sẽ không tới tông môn của đối phương. Dù sao các nàng cũng là người đại biểu cho một tông môn.
Trữ Huyên cười nói:
- Đúng lúc đi ngang qua, cho nên đến thăm Thải sư tỷ!
Tuy rằng Thải Nhã Trúc không tin Trữ Huyên, gật đầu cũng không nói gì thêm.
- Nghệ Phong! Nếu ngươi không có việc gì, hãy cùng ta rời khỏi đây thôi!
Trữ Huyên và Thải Nhã Trúc chào hỏi xong, nàng quay cười nói với Nghệ Phong.
Nghệ Phong bất đắc dĩ nhún nhún vai. Hắn biết hôm nay không thể đánh được, nhìn Thủy Nhược Vân nói:
- Thủy sư muội, lần sau khi ta nhớ nàng, ta sẽ quay lại Tĩnh Vân Tông!
Thủy Nhược Vân thấy Nghệ Phong nói những lời này ở trước mặt Trữ Huyên và sư tôn nàng, cũng không nhịn được sắc mặt đỏ hồng:
- Nghệ Phong sư huynh nói đùa!
- Thải sư tỷ, vậy Trữ Huyên cáo lui!
Trữ Huyên và Thải Nhã Trúc cáo biệt, cùng Nghệ Phong đi ra khỏi sơn môn Tĩnh Vân Tông.
Thải Nhã Trúc nhớ tới lời Thủy Nhược Vân đã nói lần trước. Chuyện Nghệ Phong bị Trữ Huyên mang đi, khiến nàng không nhịn được nhíu mày. Tất nhiên, nàng nhìn ra được, lần này Trữ Huyên tới, tám chín phần là vì Nghệ Phong.
Nàng hiểu rất rõ về Trữ Huyên. Bởi vậy nàng rất khó lý giải được vì sao nàng lại làm như vậy. Thải Nhã Trúc lắc đầu, cười khổ một tiếng nhìn về phía Thủy Nhược Vân.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Mị Ảnh
Chương 724: Trữ Huyên đến đây
Chương 724: Trữ Huyên đến đây