Thủy Nhược Vân không ở lại trong phòng, khi Nghệ Phong xua tan dược lực của Diễm Phấn, đồng thời dược lực của Linh Tán Phấn cũng gần như biến mất. Thủy Nhược Vân chớp động thân ảnh, lăng không bay như tên bắn về một phương hướng.
Mà ngay khi Thủy Nhược Vân rời khỏi, Thi Đại Nhi đứng ở một góc khuất, không khỏi nói thầm:
- Phong ca ca tìm nàng để làm gì. Hình như quần áo trên người nàng lúc đi vào và khi đi ra không giống. Chẳng lẽ nàng và Phong ca ca...
Trong lòng Thi Đại Nhi nghĩ ra một loại khả năng, liền lập tức tự nở nụ cười. Nàng hiểu rất rõ Thủy Nhược Vân, không ai hiểu rõ kẻ địch bằng nàng. Bằng không nàng không có khả năng khiến Thủy Nhược Vân uống cạn chén rượu kia.
Với tính cách của Thủy Nhược Vân, nếu muốn nàng và Nghệ Phong phát sinh loại quan hệ này, gần như bằng giết nàng.
Đương nhiên, dù thế nào Thi Đại Nhi cũng không tưởng tượng được, chén rượu của nàng lại phát sinh loại hiệu quả kia. Tuy rằng Nghệ Phong không ăn Thủy Nhược Vân, những đã làm Thủ Cung Sa của người ta biến mất.
- Không được! Thủy Nhược Vân đi. Vậy chẳng phải Phong ca ca sẽ tới tìm ta sao?
Rốt cục Thi Đại Nhi kịp phản ứng. Thân ảnh chớp động đang muốn rời khỏi. Nhưng nàng vừa di động thân ảnh, một câu thản nhiên chợt vọng tới tai Thi Đại Nhi.
- Nha đầu, nhìn kịch đủ rồi chứ?
Thân ảnh Thi Đại Nhi chợt cứng đờ. Nàng hiểu rất rõ hiện giờ đã không chạy được nữa, Thi Đại Nhi quay đầu, nhìn Nghệ Phong cười khanh khách:
- Đại Nhi đang chờ Phong ca ca thôi.
Nhìn nữ nhân trước mặt với dung nhan mị hoặc và thanh thuần đầy mâu thuẫn dung hợp cùng một chỗ, Nghệ Phong lắc mình về phía trước, ôm lấy eo thon của Thi Đại Nhi. Eo thon co giãn, khiến tay Nghệ Phong không khỏi nắm thật chặt.
Thi Đại Nhi thấy Nghệ Phong làm như thế, trên mặt chợt hiện lên chút đỏ ửng, nhưng vẫn thuận theo dựa đầu vào trong lòng Nghệ Phong. Nghệ Phong ôm Thi Đại Nhi lắc mình vào phòng. Những mảnh quần áo rách nát đã bị Nghệ Phong thu dọn sạch sẽ.
Thi Đại Nhi thấy Nghệ Phong ôm nàng trực tiếp lên giường, thân thể của nàng thoáng có chút run rẩy. Một ráng đỏ từ bên tai chỗ bắt đầu lan tràn. Chỉ một lát sau đã lan tràn đến toàn bộ khuôn mặt. Thi Đại Nhi cảm giác toàn thân thoáng có chút nóng lên.
Thi Đại Nhi dựa vào ngực Nghệ Phong, hít một hơi thật sâu, vươn đôi tay trắng nõn, cởi quần áo trên người ra.
"Nếu hắn muốn, vậy cho hắn đi!"
- Nàng làm gì vậy?
Nghệ Phong thấy Thi Đại Nhi như thế, hắn chặn tay Thi Đại Nhi, lắc đầu nói:
- Đừng quá háo sắc. Hôm nay ta chỉ muốn ôm nàng ngủ.
Thi Đại Nhi hơi sửng sốt, chuyển động đôi mắt còn nói rất nghiêm túc:
- Nếu Phong ca ca muốn, không cần quan tâm tới Đại Nhi.
Nghệ Phong nghe Thi Đại Nhi nói, cảm động tới mức rối tinh rối mù, hung hăng kéo Thi Đại Nhi vào trong lòng, nói bên tai Thi Đại Nhi:
- Lần sau đi, hôm nay ta chỉ tính ôm nàng ngủ.
- Phong ca ca sợ sư tôn sao? Sư tôn có vấn đề gì, Đại Nhi sẽ giúp Phong ca ca ngăn cản.
Thi Đại Nhi đã hạ quyết tâm, vậy làm việc nghĩa không được chùn bước. Chỉ cần Phong ca ca của nàng vui vẻ, vậy bảo nàng thế nào cũng được. Chỉ vì một câu của hắn: "Ai động vào nàng, ta giết kẻ ấy!"
Nghệ Phong nghe Thi Đại Nhi nói, không khỏi bật cười:
- Nàng thật sự cho rằng ta sợ sư tôn nàng? Đừng nói sư tôn nàng không ở đây, cho dù ở đây. Ách, ở đây đương nhiên là ta chạy được bao xa thì chạy bấy xa. Nhưng không ở đây thì, ha ha, bất kể nàng làm gì, tất cả chờ làm xong nói sau.
Thi Đại Nhi nghe Nghệ Phong nói như thế, nàng càng thêm nghi hoặc. Đây hoàn toàn không giống tác phong của Nghệ Phong. Nếu hắn cái gì cũng không sợ, vậy hắn biến thành ngây thơ như vậy từ lúc nào?
Thi Đại Nhi nghi hoặc nhìn Nghệ Phong, kinh ngạc phát hiện Nghệ Phong lại nhắm mắt, không bao lâu sau, Thi Đại Nhi liền nghe thấy hơi thở đều đặn của Nghệ Phong.
Điều này khiến Thi Đại Nhi hơi ngạc nhiên, nhìn Nghệ Phong nằm xuống liền ngủ như chết. Rốt cục nàng hiểu được vì sao Phong ca ca của nàng biến thành quân tử. Không phải bản tính thay đổi, mà là hắn không kiên trì được?
Thi Đại Nhi không khỏi tò mò. Sau khi Nghệ Phong chiến với hai người Phong Khiếu xong, tuy rằng nàng cũng thấy Nghệ Phong mỏi mệt và suy yếu, nhưng khi ngồi cùng một chỗ với Nghệ Phong, Thi Đại Nhi thấy Nghệ Phong chậm rãi hồi phục lại, tốc độ khôi phục này khiến nàng có chút kinh ngạc.
Nhưng, lúc này Nghệ Phong lại mệt mỏi nhắm mắt liền ngủ. Thi Đại Nhi không khỏi nghi ngờ, Nghệ Phong và Thủy Nhược Vân ở phòng đã làm gì? Chẳng lẽ Phong ca ca và Thủy Nhược Vân thật sự làm chuyện tiêu tốn thể lực? Nhưng nếu làm, cũng không đến mức suy yếu như vậy, thời gian ngắn như vậy.
Nếu lúc này Nghệ Phong đang ngủ say biết Thi Đại Nhi suy nghĩ gì, sợ là sẽ đánh vào mông Thi Đại Nhi một cái.
Tuy rằng Lăng Thần Quyết cường hãn, nhưng hôm nay Nghệ Phong lại tiêu hao quá lợi hại. Trước thi triển Lam Liên Hóa Hồng Quyết đã khiến hồn lực tiêu hao gần hết, tuy rằng dựa vào Lăng Thần Quyết có thể khôi phục cực nhanh. Nhưng Thủy Nhược Vân xuất hiện tình huống, cho dù là Nghệ Phong có tinh thần lực nhiều hơn nữa cũng ăn không tiêu, tiêu hao rất ác liệt.
Tình hình như thế, Nghệ Phong ngã xuống giường liền ngủ, đương nhiên, so với việc ngủ một mình lạnh như băng trên giường, tất nhiên Nghệ Phong lựa chọn ôm một người ngủ. Đây cũng là lý do vì sao Nghệ Phong phải lãng phí khí lực ôm lấy Thi Đại Nhi.
Thi Đại Nhi ghé vào ngực Nghệ Phong, nghe nhịp tim Nghệ Phong vững vàng, Thi Đại Nhi dùng khuôn mặt trơn mềm cọ lên ngực hắn vài cái. Tuy nhiên quần áo thô ráp khiến Thi Đại Nhi nhíu mày.
Thi Đại Nhi suy nghĩ một chút, sắc mặt bỗng nhiên trở nên có chút đỏ bừng, nàng hờn dỗi thoáng nhìn về phía Nghệ Phong thì thào lẩm bẩm:
- Tiện nghi ngươi!
Nàng vươn tay nhỏ mềm nhẵn, cởi bỏ y bào của Nghệ Phong, sau đó thoáng dừng một chút, vẻ hồng nhuận trên mặt càng nồng hậu, thò tay xuống bên hông thoáng động, quần áo của nàng cũng mở ra.
Thi Đại Nhi kéo chăn bên cạnh, đắp lên người nàng và Nghệ Phong. Một bộ quần áo từ trong chăn bay ra, rơi đúng vào giá treo áo bên giường.
- Như vậy, hẳn là ngươi có thể ngủ thoải mái hơn một chút!
Thi Đại Nhi mở to cặp mắt với thu ba lưu chuyển, có chút mê luyến nhìn khuôn mặt Nghệ Phong. Lúc này Nghệ Phong đã chìm vào giấc ngủ, càng giống một đứa trẻ không có cảm giác an toàn.
Thi Đại Nhi dùng tay chạm nhẹ ở trên mặt Nghệ Phong một cái, cười khanh khách:
- Phong ca ca, đây chính là ngươi muốn làm quân tử. Đến lúc đó đừng quái Đại Nhi.
... Bạn đang đọc truyện được copy tại
Lúc này, Nghệ Phong ngủ chẳng khác gì đã chết. Nghệ Phong chưa từng tiêu hao hồn lực lớn như vậy. Cho dù là khi thi triển Phệ Linh Nộ Bạo cũng không cảm thấy mỏi mệt như vậy.
Mỏi mệt chỉ muốn đặt mình xuống là nhắm mắt lại. Trên thực tế Nghệ Phong đã làm như vậy.
May mắn chính là, Lăng Thần Quyết của Nghệ Phong đã tự hành vận chuyển, so với người thường khôi phục nhanh hơn gấp nhiều lần.
Khi Nghệ Phong lại mở to mắt, đã là giữa trưa ngày hôm sau. Có thể thấy, để xua tan dược lực cho Thủy Nhược Vân, hắn đã tiêu hao nghiêm trọng tới mức nào.
Chẳng qua, khi Nghệ Phong ngửi thấy hương thơm bên trong chăn, đã thấy trong chăn trống rỗng, hắn không nhịn được cười khổ một tiếng.
- Mẹ nó, lại để tiểu ma nữ kia chạy thoát.
Trong lòng Nghệ Phong hận, thầm nghĩ lúc này hẳn là tiểu ma nữ đang cười trộm cùng với khinh bỉ mình. Nghệ Phong cảm thấy, hắn rất cần thiết đòi lại mặt mũi này.
Quay đầu nhìn phía trên đầu giường, một tấm khăn trắng tinh ở phía trên.
Nghệ Phong cầm lấy xem. Trên tấm khăn có mấy chữ rất đẹp.
- Phong ca ca, Đại Nhi sớm hay muộn sẽ là của ca ca. Hi hi, đừng nóng vội a! Còn nữa, ta nhất định sẽ vượt qua nàng!
Những lời này, khiến Nghệ Phong lắc đầu, trong lòng không khỏi nhớ tới Tần Y. Cũng không biết hàn độc của nàng thế nào?
- Xem ra, hẳn là nên thu thập Kim Ưng Tông, làm sính lễ đưa tới Tần gia trước. Nhưng, thực lực chung quy vẫn hơi thấp một chút.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Mị Ảnh
Chương 851: Thi Đại Nhi rời khỏi
Chương 851: Thi Đại Nhi rời khỏi