Ngay trước mắt lão giả, Nghệ Phong cười cười hai tiếng, tay vung mạnh lêm, khỏa phệ chẩu thủy dương kia liền chậm rãi bay tới trước mặt hắn, sau đó rơi xuống trên bàn tay Nghệ Phong.
Tâm thần Nghệ Phong khẽ động, hồn lực từ trong cơ thể bay ra, hóa thành một tấm màng mỏng, chậm rãi bao vây xung quanh Phệ Châu. Nguyên bản, lực thôn phệ điên cuồng của Phệ Châu cũng yếu bớt đi rất nhiều. Thế nhưng dù là vậy, cỗ lực thôn phệ vẫn vô cùng mạnh mẽ, ít nhất khiến lão giả không dám tới gần.
Tựa hồ Yêu Ngọc biết Phệ Châu đã bị Nghệ Phong thu thập, thân rắn uốn một cái, hóa thành một đạo quang mang nhào vào lòng Nghệ Phong, một lần nữa tiến vào ngủ say.
Nghệ Phong không để ý đến Yêu Ngọc, tiểu gia hỏa này quỷ dị không kém gì Phệ Châu, Nghệ Phong không bận lo lắng tới nó.
- Lão già kia! Không phải vừa rồi ngươi truy đuổi ta rất vui sao?
Thanh âm lạnh lẽo toát ra từ trong miệng Nghệ Phong, ánh mắt hắn gắt gao nhìn chằm chằm lão giả. Nghệ Phong nâng Phệ Châu trong tay, một quyền hung hăng đánh về phía đối phương.
- Muốn chết!
Lão giả rống giận một tiếng, sắc mặt cũng trở nên nghiêm trọng, bàn tay khô già mạnh mẽ lộ ra, hung hăng vỗ về phía Nghệ Phong. Một chưởng này của lão có đủ mười thành lực đạo, bàn tay đi qua tới đâu, không gian vặn vẹo cực độ, từng vết đứt gãy lan rộng ra như mạng nhện. Không khí bốn phía hóa thành thực chất, một khối lại một khối bị ép đi, khiến không gian cư nhiên hành thành một dải chân không.
- Hừ!
Nghệ Phong hừ lạnh một tiếng, khóe miệng khinh bỉ vạn phần, nắm tay hắn đang đánh về phía lão giả cũng mạnh mẽ dừng lại. Nắm tay buông ra, Phệ Châu xuất hiện trên lòng bàn tay, Nghệ Phong triệt tiêu đi toàn bộ hồn lực bao vây xung quanh Phệ Châu, sau đó làm động tác đẩy về phía đối phương.
Hồn lực bao vây xung quanh Phệ Châu bị hủy bỏ, năng lượng trong toàn bộ hư không một lần nữa bạo động, hình thành lên cỗ lực thôn phệ khổng lồ không chút thua kém so với vừa rồi. Vô số năng lượng trong hư không hội tụ về phía Phệ Châu, cho dù chính Nghệ Phong đã là chủ nhân của nó, nhưng năng lượng trong người hắn đồng dạng cũng bị nó hút ra ngoài. Chỉ bất quá, những tia năng lượng bị rút ra thưa thớt vô cùng, so với lúc trước quả thực khác một trời một vực.
Nghệ Phong thi triển thân pháp Mị Ảnh tới mức tận cùng, Phệ Châu bám trên bàn tay, đang chậm rãi tiến về phía đối phương.
- Đê tiện!
Sắc mặt lão giả đại biến, bàn tay nguyên bản đang toàn lực đánh tới bỗng mạnh mẽ thu hồi, sắc mặt kinh khủng bay ngược về sau, hóa thành một cái bóng, chỉ chốc lát liền rời xa khỏi Nghệ Phong.
- Hắc hắc! Lão già kia, ngươi không phải muốn mạng ta sao? Có bản lĩnh thì đến lấy đi?
Nghệ Phong cười hắc hắc hai tiếng, khóe miệng lộ ra dáng cười quỷ dị đến cực điểm, bàn tay chuyển động, Phệ Châu chậm rãi xoay tròn trong lòng bàn tay, rực rỡ đến cực điểm.
Lão giả nhìn Phệ Châu trong tay Nghệ Phong, sắc mặt biến thành cực kỳ khó coi, trên trán nổi đầy gân xanh, ánh mắt dữ tợn vô cùng. Trong lòng hầu như đang nghĩ tới tróc da thịt, uống máu Nghệ Phong. Thế nhưng, hắn nằm mơ cũng không ngờ được, đối phương dĩ nhiên là một nhiếp hồn sư, hơn nữa còn thu phục Phệ Châu thành công khi xác xuất là cực kỳ nhỏ.
Một chưởng vừa rồi, nếu như ở tình huống bình thường, nhất định có thể gặt mạng đối phương. Thế nhưng, tiểu tử đê tiện này cư nhiên vận dụng lực thôn phệ của Phệ Châu, lực công kích của mình còn chưa kịp chạm đến hắn đã bị cỗ lực thôn phệ hút đi bằng sạch.
Lão giả âm trầm nhìn Phệ Châu trong tay Nghệ Phong, một lần nữa lùi về phía sau vài thước, lực thôn phệ của Phệ Châu, không phải thứ lão có thể chống đối được.
Nghệ Phong thấy lão giả lùi ra xa như vậy, hắn cũng nhanh chóng dùng hồn lực bao vây lấy Phệ Châu, cỗ lực thôn phệ lập tức giảm mạnh. Cho dù Nghệ Phong đã là chủ nhân Phệ Châu, nhưng nếu mặc kệ tùy ý nó thôn phệ, tuy rằng đấu khí và hồn lực bị tổn thất không nhiều, nhưng nếu kéo dài, hắn cũng không kiên trì nổi, huống chi vừa rồi đã tiêu hao nhiều như vậy.
Nhìn lão giả không dám lại gần mình, Nghệ Phong hắc hắc cười:
- Lão già kia, không phải vừa rồi truy sát ta rất vui sao? Hiện tại đến phiến ta rồi?
Nghệ Phong nói xong, lấy ra một viên đan dược lục giai từ trong nhẫn, không chút nghĩ ngợi liền nuốt trở vào. Ngay hôm nay, đan dược bị tiêu hao, dù là Nghệ Phong cũng có chút đau lòng.
Thế nhưng, nhới tới cảnh tượng bị đuổi giết chật vật một ngày trời, hắn không áp chế được lửa giận trong lòng. Những phiền muộn phải chịu đựng, hắn muốn đòi lại hết, mặc dù hiện tại còn chưa dung hợp Phệ Châu hoàn toàn, sử dụng Phệ Châu đồng dạng cũng khiến hắn thương tổn, thế nhưng hắn không quản nhiều như vậy, cứ sảng khoái trả lại mối hận bị truy sát trước đã.
- Lão già kia! Ngươi chết đi!
Nghệ Phong hóa thành một đạo tàn ảnh, Phệ Châu dán vào lòng bàn tay, ấn về phía lão giả.
Lão giả vừa mới nếm qua lợi hại của lực thôn phệ, nào dám đón đỡ. Thân ảnh chớp động, bay nhanh về phía xa.
- Chạy! Bản thiếu nhìn xem ngươi chạy tới đâu!
Nghệ Phong phát huy thân pháp Mị Ảnh đến mức tận cùng, hung hăng lao về phía đối phương đang bay đi. Đồng thời, hắn không tiếc tổn hao đan dược, tiếp tục lấy ra một viên đan dược lục giai từ trong nhẫn, nuốt xuống.
Nguyên bản đấu khí và hồn lực đã tiêu hao phân nửa, được hai khỏa đan dược lục giai bổ xung, đã khôi phục lại hơn phân nửa, tốc độ của Nghệ Phong cũng tăng lên rõ rệt.
Trái lại, tuy rằng lão giả là Tôn cấp, nhưng từ đầu đế cuối chỉ ăn vào một viên đan dược lục giai. Dưới lực thôn phệ của Phệ Châu, tiêu hao đã tới mức cực kỳ nghiêm trọng, đấu khí trong cơ thể thậm chín còn không được sáu phần thời kỳ toàn thịnh, thế nên tốc độ lão cũng giảm xuống rõ rệt.
Nghệ Phong dùng thân pháp Mị Ảnh toàn lực truy đuổi, ngược lại vừa ngang bằng với vận tốc lão giả lúc này, tầm nhìn của Nghệ Phong vẫn luôn tập trung lên người lão.
Hai người hóa thành từng cái bóng, một trước một sau chớp động. Tình cảnh giống như lúc vừa tới, chỉ bất quá hai bên đã đổi thân phận cho nhau.
Không gian ảo cảnh, rất nhanh đã bị hai người truy đuổi nhau đến hết. Thân ảnh hai người một trước một sau rời khỏi ảo cảnh. Khi Nghệ Phong ra khỏi ảo cảnh, cũng không hề rời đi, vẫn tiếp tục đề thăng tốc độ, đuổi theo hướng lão giả.
- Lão già kia, không phải người vừa rồi rất càn rỡ sao? Con mẹ nó, đừng có chạy a!
Nghệ Phong mắng lên thật to, ngữ khí kiêu ngạo tới cực điểm, dáng dấp hoàn toàn là một bộ tiểu nhân đắc chí.
- Khốn kiếp…
Lão giả nhịn không được mắng to một tiếng, tốc độ không dám chậm lại chút nào, bởi vì lão phát hiện, chỉ cần đối phương kéo gần khoảng cách lại một điểm, tên hỗn đản kia sẽ mở ra lực thôn phệ của Phệ Châu, khiến trái tim lão phải rét lạnh.
- Mẹ nó, nếu không phải lão tử không có thứ đan dược chống lại lực thôn phệ của Phệ Châu, nào để ngươi càn rỡ như vậy.
Lão giả tức giận mắng to một tiếng.
Hắn chưa bao giờ nghĩ tới trường hợp mình sẽ đối mặt với Phệ Châu, tự nhiên không hề nghĩ tới chuẩn bị đan dược chống đối lại lực thôn phệ của nó. Thông thường loại đan dược đặc thù này rất trân quý, dù là nhiếp hồn sư bình thường cũng khó có.
Trong lòng lão giả hối hận vô cùng, nếu như hắn có loại đan dược này, tuy rằng không quá hy vọng có thể ngăn trở lực thôn phệ của Phệ Châu, thế nhưng chỉ cần cầm cự được chút thời gian, cũng đủ giúp lão thu thập tiểu tử kia rồi. Thế nhưng…
Lão giả cảm giác một cỗ nghẹn khuất trong người, đường đường một vị Tôn cấp, từ khi nào lại bị một tên Vương cấp nho nhỏ truy sát khắp bầu trời?
- Chết tiệt…
Nghệ Phong đồng dạng mắng to một tiếng, đối phương tuy rằng bị Phệ Châu thôn phệ không ít đấu khí, thế nhưng tốc độ cư nhiên không chậm đi là bao. Nghệ Phong nỗ lực thế nào cũng không truy đuổi được hắn. Chênh lệch đẳng cấp, xác thực không thể đơn giả là bù đắp được, cho dù có tu luyện thân pháp Thiên giai.
Thế nhưng, Nghệ Phong vẫn không buông tha truy đuổi. Nỗi hậm hức lúc trước phải chịu, lúc này hắn muốn hoàn toàn bộc phát ra.
- Lão già kia! Hiện tại có vui không?
Nghệ Phong cười ha ha, Phệ Châu dán chặt trong tay, thi triển ra mấy đạo hồn lực, khống chế lực thôn phệ của Phệ Châu ở mức thấp nhất có thể, đồng thời áp chế khí tức Phệ Châu.
Tuy rằng uy lực Phệ Châu cường đại, thế nhưng cỗ nhiệt nóng kia cũng khiến hắn mười phần khó chịu, hơn nữa lực thôn phệ vẫn ảnh hưởng tới hắn dù rất nhỏ.
Hai đạo thân ảnh không ngừng di chuyển với tốc độ cực nhanh, thỉnh thoảng có vài cường giả thấy được, đều khiếp sợ với tốc độ hai người.
Đồng dạng, cũng có vài cường giả nhận biết thân phận lão giả phía trước, không nhận ra thì không sao, nhận ra được rồi, hai mắt cả đám đều trừng lớn, tràn ngập vẻ không thể tin nổi, dụi mắt tới mấy lần, khi cố gắng nhận định lại thân phận lão giả kia, thì hai người đã hóa thành tàn ảnh, biến mất trong mắt bọn họ.
Cuối cùng cả đám đều cố giữ chặt miệng mình, khi tin tưởng trước mắt mình là thực, sắc mặt lộ vẻ khiếp sợ, trong lúc nhất thời cả người liền dại ra.
- Một vị Tôn cấp cư nhiên bị một thiếu niên truy sát?
Trong lòng bọn họ đều dâng lên cảm giác khó tin, chò dù biết rõ đó là thực, nhưng vẫn cố nghĩ rằng bản thân chỉ đang hoa mắt.
Thế nhưng, càng về sau càng có nhiều người thấy được, khiến toàn bộ di chỉ triệt để điên cuồng. Nơi nơi đều truyền tới tin tức khiến người ta không dám tin tưởng được.
- Văn Cái, cung phụng Tôn giả của Văn Linh cốc, bị một thiếu niên truy đuổi, chạy trốn khắp di chỉ.
Tin tức này, dường như một cơn lốc chạy đi khắp toàn bộ di chỉ. Người trong di chỉ, thậm chí quên chuyện tìm kiếm chủ điện, cả đám đều say sưa bàn tán về chuyện này.
Hỏa Lân chui ra từ một ngõ ngách bên trong di chỉ, rất nhanh cũng nghe được tin tức này, hắn hơi sửng sốt, đồng thời không nhịn được mắng to:
- Ta ngất! Không phải chứ? Còn có thứ biến thái như vậy sao? Mẹ nó, cũng không biết tên Nghệ phong hỗn đản trốn tới nơi nào rồi. Nếu hắn biết được ta ở trong di chỉ thu được thật nhiều chỗ tốt, không biết sẽ đố kỵ điên cuồng tới mức nào. Hắc hắc…
Hỏa Lân cười hắc hắc, ngay khi hắn nghĩ Nghệ Phong sẽ đố kị thế nào, hắn liền phát hiện phía bên trái các đó vài trăm thước, có hai đạo nhân ảnh một trước một sau lướt qua. Hỏa Lân thấy được, đồng dạng hơi sửng sốt, thầm nghĩ kia không phải hai người trong câu truyện đang được bàn tán sôi sục đó sao.
Tốc độ hai người, rất nhanh liền biến mất khỏi tầm nhìn của Hỏa Lân, khiến hắn không nhịn được phải ước ao.
Thế nhưng, khi hắn mười tượng lại thân ảnh người thiếu niên phía sau, Hỏa Lân hơi nhíu mày:
- Thân ảnh thiếu niên kia, vì sao lại giống Nghệ Phong như vậy?
Hỏa Lân lập tức tự giễu, lắc đầu:
- Tiểu tử Nghệ Phong kia có mạnh thật, thế nhưng muốn truy sát một Tôn cấp, hắn còn chưa đủ tư cách. Cũng không biết là tên biến thái nào, cư nhiên có bản lĩnh như vậy!
Đồng dạng, chuyện tình cung phung Tôn giả của Văn Linh cốc bị một thiếu niên truy đuổi cũng truyền tới tai mấy người đại trưởng lão đầu lĩnh. Khi mới nghe được tinh này, bọn họ đều cười phá lên, còn tưởng rằng có người buồn chán, bịa đặt câu chuyện cho vui.
Thế nhưng, khi càng có nhiều người đồn thổi, càng có nhiều người tận mắt chưng kiến, bọn họ không còn cười nổi. Đến cuối cùng, khi toàn bộ mọi người trong di chỉ đều truyền lời, bọn họ rốt cuộc đã tin hơn phân nửa.
Nghĩ tới chuyện này là thực, nhất thời khiến sắc mặt bọn họ đại biến, trên mặt lộ ra vẻ khiếp sợ. Nếu như Tôn giả đại nhân của bọn họ bị một thiếu niên truy sát, rất có khả năng chính là gã thiếu niên đã tới chủ điện trước bọn họ.
- Điều này sao có thể? Thiếu niên kia nhiều nhất cũng chỉ có thực lực Vương cấp cao cấp. Sao có thể truy sát Tôn giả đại nhân?
Cả đám không thể tin được, đồng thời cũng điên cuồng thi triển bí pháp trong cốc. Phát hiện quả nhiên đạo khí tức kia đang di động với tốc độ cực nhanh, giống như đang truy sát một người nào đó.
Tình huống như vậy, khiến sắc mặt một người cổ quái, cực kỳ khó coi.
Nam tử đầu lĩnh hít sâu một hơi, lập tức quay lại nói với đám trưởng lão đều là cường giả đã ngoài ngũ giai:
- Dùng tốc độ nhanh nhất tìm Tôn giả. Hừ, ta cũng không tin tiểu tử kia có khả năng thông thiên. Còn có thể truy sát được Tôn giả đại nhân.
Một đám người trầm trọng gật đầy, mặc dù biết rõ tốc độ mình thua xa đối phương, thế nhưng vẫn dốc hết sức cảm thụ khí tức rồi truy đuổi qua. May là, lần này khí tức đối phương không còn chập chờn ẩn hiện như khi trong chủ điện, khi bọn họ sử dụng bí pháp điều tra, hoàn toàn bắt chặt được mục tiêu, đủ giúp bọn họ có được cơ hội đón đường.
Có điều, bọn họ cũng không bởi vậy mà vui vẻ, đối phương tuyệt không che dấu khí tức, nói rõ đối phương hoàn toàn không chút sợ hãi. Nghĩ tới điểm này, sắc mặt đám trưởng lão càng thêm nghiêm trọng.
Nghệ Phong truy đuổi phía sau lão giả, đuổi tới tận chỗ di chỉ hắn chạy trốn đi. Lão giả thậm chí không dậy nổi một tia tâm tình chống đỡ Nghệ Phong. Trong tay Nghệ Phong có Phệ Châu, đừng xem thường lúc này đang yên ổn trong lòng bàn tay hắn. Thế nhưng chỉ cần lão chậm hơn một chút, rơi vào trong vòng ảnh hưởng của lực thôn phệ, đối phương sẽ không chút do dự tháo bỏ vòng hồn lực khống chế Phệ Châu.
Khi lão giả ở xa thì không sao, thế nhưng nếu ở gần, đấu khí trong người lão giống như bị bơm ra ngoài. Lão cũng không chút nghi ngờ, nếu như mình ở trong phạm vi ba thước xung quanh Phệ Châu, đấu khí trong người sẽ bị hút đi, thoáng chốc không còn một mảnh.
Phệ Châu khủng bố như vậy, lão làm sao dám cho Nghệ Phong tới gần.
Lão giả hầu như phát huy tốc độ tới mức tận cùng, với tốc độ này, coi như Nghệ Phong cũng phải nhíu mày, hắn cũng tận lực đề cao tốc độ truy đuổi theo.
Lão giả thấy Nghệ Phong vẫn bám chặt phía sau không bỏ, trong lòng vô cùng căm tức. Mặc dù tốc độ này với lão mà nói thuộc hàng yếu, thế nhưng lão dù sao cũng là Tôn cấp, tốc độ một vị Tôn cấp cư nhiên để một gã Vương cấp đuổi được, nếu truyền ra ngoài chẳng ai dám tin.
Thế nhưng, lão hiện tại không những không thoát khỏi được Nghệ Phong, thậm chí còn bị đối phương truy sát chạy khắp di chỉ. Lão giả vừa nghĩ tới sắc mặt dại ra của đám võ giả thấy được, lửa giận trong lòng càng bùng phát.
Lão biết, từ ngày hôm nay, danh tiếng của mình đã bị hủy sạch, tương lai đối diện với đám võ giả ngang cấp, chắc chắc sẽ bị đối phương cười nhạo cho. Một Vương cấp truy sát một Tôn cấp, cho dù là ai nghe được cũng đều cười nhạt không tin, thế nhưng chuyện này lại phát sinh trên người lão.
Mặc dù trong lòng lão tràn ngập lửa giận, hận không thể lăng trì Nghệ Phong, thế nhưng tốc độ không dám có chút giảm bớt. Hóa thành từng đạo tàn ảnh, bay về phía xa.
Nghệ Phong đồng dạng cũng không tốt là bao. Tuy hắn đã thu phục được Phệ Châu, nhưng còn chưa thể dung hợp, khí tức phát ra từ Phệ Châu khiến hắn vô cùng khó chịu. Thậm chí khí tức Phệ Châu tiến nhập vào cơ thể hắn, còn may trong cơ thể có một viên Phệ Châu khác. Khí tức viên Phệ Châu thủy dương nhập vào cơ thể, đều bị nó áp chế và thôn phệ.
Thế nhưng dù là vậy, khí tức Phệ Châu vẫn thông qua lòng bàn tay tiến vào cơ thể Nghệ Phong, khiến hắn cảm giác có chút ăn không tiêu.
- Quên đi! Đuổi không kịp lão gia hỏa này, muốn mượn Phệ Châu giết hắn là chuyện không có khả năng. Trong di chỉ này cũng không còn gì, đợi lâu sinh biến. Dù sao đi nữa toàn bộ mọi thứ đều đã tới tay, chờ sau này có thực lực rồi, chậm rãi thu thập lão già kia sau.
Trong lòng Nghệ Phong tính toán một phen, rốt cuộc ngừng cước bộ, truy sát đối phương lâu như vậy, ấm ức trong lòng cũng không còn nữa. Tâm tình lúc này đang thư sướng vô cùng, cho dù là ai vừa bị truy sát, sau liền có thể phản truy sát lại đối phương, cơ hồ đều vui vẻ không ngớt.
Lão giả thấy Nghệ Phong bỗng nhiên ngừng lại, không khỏi nhíu mày, không rõ đối phương lại muốn thi triển quỷ kế gì đây.
Thế nhưng mặc dù là vậy, lão cũng dừng lại, đứng từ rất xa, cảnh giác nhìn Nghệ Phong.
- Hắc hắc, lão già kia! Ngươi chờ bản thiếu, mạng này của ngươi là của bản thiếu rồi!
Nghệ Phong nhìn lão giả, quỷ dị nói.
- Hừ!
Lão giả nghe được Nghệ Phong nói, hừ một tiếng. Nếu không vì trên người mình không có đan dược chống đối lại Phệ Châu, nào cho hắn được càn rỡ như vậy. Chỉ cần cho hắn rảnh rỗi, tìm được đan dược chống lại Phệ Châu, khi đó ai thu thập ai còn chưa nói.
- Lão già kia, bản thiếu chơi mèo vờn chuột chán rồi, sẽ không chơi cùng ngươi nữa, tạm biệt!
Nghệ Phong cười ha ha, phất tay với lão giả, vẫn nắm chặt Phệ Châu, lắc mình bay về phía xa.
- Tiểu tử, ngươi trốn đi đâu? Muốn chết!
Nghệ Phong còn chưa đi xa, bỗng vang lên tiếng quát lớn. Phía trước hắn, một đội người đang bay nhanh về phía này, dẫn đầu chính là nam tử đầu lĩnh.
Mấy người này thấy Nghệ Phong xoay người bỏ đi, còn tưởng rằng Nghệ Phong muốn trốn, bèn quát lên một tiếng, trên mặt lộ ra mừng rỡ, nhanh chóng đánh ra một quyền cắt ngang hư không, hung hăng công về phía Nghệ Phong.
- Tam trưởng lão, đừng…
Lão giả thấy có người cư nhiên vung quyền về phía Nghệ Phong, hẳn hoảng hốt hô lớn, thế nhưng căn bản đã không còn kịp, nắm đấm của đối phương đã tới trước người Nghệ Phong rồi.
- Hừ…
Nghệ Phong cười lạnh một tiếng, khóe miệng đầy châm chọc, bàn tay nhẹ đưa ra, hồn lực khống chế nhiếp hồn thuật tiêu tán, sau đó chậm rãi đẩy về phía đối phương.
Phốc…
Mọi người hầu như không thấy rõ chuyện gì xảy ra, chỉ thấy Nghệ Phong chậm rãi vươn cánh tay, còn tam trưởng lão nguyên bản đầy ắp khí thế bỗng nhiên biến mất toàn bộ, tại lúc mọi người còn chưa kịp phản ứng, bàn tay Nghệ Phong đã hung hăng đánh lên ngực đối phương. Tam trưởng lão lập tức giống như diều đứt dây, phun ra một ngụm máu, sau đó ngã ngửa xuống trên mặt đất, mạng không còn.
Mọi người kinh hãi nhìn Nghệ Phong, trong mắt tràn đầy vẻ kinh hãi cũng như không thể tin được. Trời a, đây là một vị cường giả ngũ giai ai, dưới một chưởng mềm nhũn của đối phương, cư nhiên dễ dàng bị đối phương giải quyết?
- Điều này sao có thể?
Mọi người kinh hãi nhìn về phía Nghệ Phong, đều không tin chuyện này là thực.
Chỉ có lão giả nhìn thấy một màn này, cười khổ lắc đầu. Nhìn di thể tam trưởng lão trên mặt đất, trong mắt đầy vẻ khổ sáp: ngay cả ta cũng không dám đụng vào tiểu tử đó, ngươi cư nhiên còn dám công kích hắn? Đây không phải muốn chết thì là gì?
- Mọi người, rời khỏi đối phương trong phạm vi trăm thước.
Lão giả lớn tiếng quát lên.
Sắc mặt mọi người đều khó coi, thế nhưng thấy vẻ mặt giận dữ của lão giả, vẫn y lời hành động, rời xa trăm thước, bao vây xung quanh Nghệ Phong. Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.
Nghệ Phong nhìn thấy một màn này, có chút cân nhắc nhìn nam tử đầu lĩnh, cười hắc hắc hai tiếng, nói:
- Sao thế? Muốn quần ẩu à? Chậc chậc, bản thiếu thích nhất là một người quần ẩu một đám người, các ngươi cũng phải thử một chút?
- Tiểu tử, ngươi muốn chết!
Nam tử đầu lĩnh thấy Nghệ Phong bị bọn họ vây quanh, cư nhiên còn càn rỡ như vậy, hắn tức giận quát một tiếng, vận chuyển đấu khí lên trên cánh tay, đang nghĩ hung hăng đánh ra một quyền về phía đối phương.
- Dừng tay!
Lão quả quát một tiếng với nam tử đầu lĩnh, khuôn mặt tràn đầy vẻ giận dữ.
- Nếu ngươi không muốn chết, đừng có đánh tiểu tử đó.
Nghe được lão giả nói, nam tử đầu lĩnh và cả đám người đều không hiểu làm sao.
Trong đó có một trưởng lão thấy sắc mặt khổ sáp của lão giả, không khỏi nghi hoặc hỏi:
- Tôn giả đại nhân, cái kia, lời đồn đại truy sát không phải là thật chứ?
Thanh âm cẩn trọng, khiến sắc mặt lão giả mạnh mẽ biến đổi, trở nên cực kỳ khó coi. Lão hằn học nhìn chằm chằm Nghệ Phong, tựa hồ muốn lăng trì đối phương vậy.
Mọi người nhìn bộ dáng lão giả, cả đám bừng tĩnh đại ngộ, lập tức lại nhìn phía Nghệ Phong: hắn thực sự truy sát Tôn giả đại nhân? Lời đồn đại cư nhiên là thật?
Cùng lúc đó, xung quanh có vài võ giả vô công xuất hiện tại chỗ này, nhìn Nghệ Phong bị vây lại, sắc mặt cả đám đều cổ quái, bọn họ tự nhiên có nghe qua chuyện một Tôn cấp bị truy sát.
Hơn nữa vị lão giả phía trước kia, chính là nhân vật chính trong câu chuyện này.
Nhìn thấy nhiều cường giả như vậy bao vây xung quanh một thiếu niên, nhưng vẫn không dám hành động thiếu suy nghĩ, sắc mặt cả đám đều biến đổi, lại nhìn thi thể Lăng tam trưởng lão dưới đất, sắc mặt càng thêm cổ quái hơn.
Hỏa Lân từ xa bay đến, cũng thấy được một màn này, nhìn thiếu niên vậy vây giữa tràng, hắn khẽ kinh hô lên:
- Nghệ Phong?
Hỏa Lân nhìn quét qua đoàn người vây xung quanh Nghệ Phong, hắn cư nhiên phát hiện không có một ai là dưới ngũ giai, Hảo Lân vội hít sâu một ngụm lương khí:
- Trời ạ, rốt cuộc tiểu tử này chọc phải tổ ong vò vẽ gì rồi? Cư nhiên bị nhiều cường giả vây công như vậy?
Thế nhưng, Hỏa Lân cẩn thận dò xét một chút, không nhịn được phải nhíu mày, hắn phát hiện những người này hình như không dám tới gần Nghệ Phong trong vòng trăm thước. Tựa như đều coi Nghệ Phong là tử địa.
Khi ánh mắt Hỏa Lân chuyển tới trên người lão giả, hắn rốt cuộc nhớ tới lời đồn đại kia, hắn lại kinh hô một tiếng:
- Tên biến thái kia chính là Nghệ Phong?
Hỏa Lân dụi mắt nhìn lại thật kỹ, khi hắn vững tin mình không có nhìn lầm, vẫn không nhịn được hít vội vào một hơi.
- Ta ngất! Không trùng hợp như vậy chứ?
Hỏa Lân nhìn thẳng phía Nghệ Phong, thấy vẻ mặt đối phương dễ dãi tươi cười, hình như cũng không có bộ dáng gì sợ hãi, trong lòng rốt cuộc tin chuyện này là thật.
- Uy! Các ngươi có muốn chơi không, không chơi bản thiếu có thể đi được rồi?
Nghệ Phong quay người cười với lão giả, nắm tay giơ giơ lên, ngôn ngữ đầy vẻ khiêu khích.
Lão giả biến sắc, thế nhưng nhìn bàn tay nắm chặt của Nghệ Phong, cuối cùng cũng không dám có động tác nào.
- Ha ha… Không đánh sao? Vậy bản thiếu đi trước?
Nghệ Phong kiêu ngạo cười to, có chút không thèm để đối phương trong mắt. Người vây xem, thậm chí đám người nam tử đầu lĩnh đều không rõ có chuyện gì xảy ra.
Vì sao Nghệ Phong lại kiêu ngạo đến vậy, không biết lão giả cố kỵ chuyện gì? Lẽ nào, thực lực thiếu niên trước mặt đã đạt được trình độ khủng bố? Ngay cả Tôn cấp cũng không dám xúc phạm?
Ngay cả Hỏa Lân, cũng nhìn Nghệ Phong đầy cổ quái.
Nhận thấy năng lượng và khí tức Phệ Châu thủy dương tiến vào cơ thể ngày một nhiều, Nghệ Phong cũng không muốn ngây ngốc dây dưa, thân ảnh chợt lóe, bay nhanh về phía một vị trưởng lão.
Vị trưởng lão kia thấy thế, nhanh đứng ra ngăn trở, Nghệ Phong quát một tiếng, đánh ra một quyền, cả giận nói:
- Cút ngay!
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Mị Ảnh
Chương 870: Đi
Chương 870: Đi