Mặc dù bốn người biết rõ Liễu Nhiên trước mặt rất mạnh, thế nhưng nghe được đối phương tuyên bố muốn một chiêu đánh bại bọn họ, nhất thời không nhịn được lửa giận bốc lên, sắc mặt người áo đen đứng giữa càng khó coi, trừng mắt nhìn Liễu Nhiên, trầm giọng quát:
- Ta ngược lại muốn xem các hạ làm cách nào dùng một chiêu đánh bại chúng ta!
Nói xong, bốn người liếc mắt nhìn nhau, đấu khí trong cơ thể bạo phát, toàn bộ ngưng tụ tại trọng quyền, năng lượng khổng lồ xuất hiện, chỉ trong chốc lát đã biến nảo thành một đầu mãnh hổ trên hư không.
Mãnh hổ cấu thành từ năng lượng tinh khiết, kêu ngao lên một tiếng, lực lượng dâng trào khiến hư không chấn động vặn vẹo, Hắc Mô và Long Vân Sơn nhìn mãnh hổ đang không ngừng biến lớn trong hư không, sắc mặt đều tái nhợt, năng lượng kinh khủng như vậy đã vượt xa khả năng của bọn họ.
Bọn họ quay đầu nhìn về phía Liễu Nhiên, thế nhưng đối phương vẫn chắp tay đứng đó, sắc mặt không có chút biến hóa nào, tùy ý để bốn người kia gắng sức hội tụ lực lượng.
Bốn người thấy Liễu Nhiên như vậy, sắc mặt càng khó coi, lực lượng trong cơ thể một lần nữa bạo dũng ra, đầu mãnh hổ vì thế cũng hung hãn hơn nhiều, phát tán uy thế khổng lồ chấn động trái tim mấy người Nghệ Phong. Điệp Vận Du càng nắm chặt tay Nghệ Phong, có chút lo lắng nhìn Liễu Nhiên, lực lượng khổng lồ như vậy, đủ sức dễ dàng tiêu diệt nàng rồi.
Cảm giác được mồ hôi lạnh trên lòng bàn tay Điệp Vận Du, Nghệ Phong quay lại lắc đầu nhìn nàng. Điệp Vận Du thấy Nghệ Phong tin tưởng như vậy, lúc này mới hơi an tâm, chỉ bất quá nhìn đầu mãnh hổ một lần nữa tăng vọt uy thế, nàng vẫn không nhịn được kinh hãi.
- Được chưa?
Nhìn đầu mãnh hổ đã kéo lên tới đỉnh phong, lúc này Liễu Nhiên mới nhàn nhạt nói một tiếng.
Bốn người liếc mắt nhìn nhau, chợt quát một tiếng, tay đẩy mạnh về phía trước. Theo động tác của bốn người, mãnh hổ cuồng bạo hiện lên thần sắc dữ tợn, dương nanh múa vuốt lao về phía Liễu Nhiên, nơi mãnh hổ đi qua, những tiếng rít gào vang lên không dứt bên tai, toàn bộ không gian bị bóp méo hơi bị sụp đổ, phong khiếu kéo lên khắp trời, trong nháy mắt này, thiên địa hơi biến ắc, mãnh hổ biến ải giống như vạn thú chi tôn, chúa tể thiên địa, muốn xé nát tất cả mọi thứ trước mắt, bộc lộ hoàn toàn bản sắc hung tàn của nó.
- Không biết tự lượng sức mình!
Lão đầu tử thấy sắc mặt đám người Nghệ Phong trắng bệch nhìn đầu mãnh hổ, khinh thường hừ một tiếng, hai tay tùy ý lộ ra, không hề thấy một vết tích của lão hóa, tùy ý vung lên, nguyên bản mãnh hổ dữ tợn đang rít gào lao thẳng tới, cư nhiên mạnh mẽ kìm lại tại chỗ, tại xung quanh nó nổi lên đạo đạo rung động, những rung động không mạnh, thế nhưng dưới những rung động mỏng manh này, khí thế mạnh mẽ đều bị phong tỏa tại bên trong, giống như nó là một lồng giam được khóa chặt.
Ngao…
Mãnh hổ bị phong tỏa tại trong đó bắt đầu rít gào giãy dụa, hiện lên tư thái hung tàn. Một cỗ năng lượng kinh khủng oanh lên những gợn rung động, thế nhưng cỗ năng lượng bạo động đủ sức hủy thiên diệt địa này vẫn không đủ sức oanh phá tầng rung động hơi mỏng.
Tại lúc sắc mặt bốn người kia đại biến, cánh tay trắng trẻo của Liễu Nhiên nhẹ nhàng nắm lại, nhưng một màn phát sinh trước mặt lại khiến Điệp Vận Du và Nghệ Phong liếc mắt nhìn nhau, nuố sâu vào một ngụm nước bọt, yết hầu cuộn không thôi, cả hai đều thấy được vẻ không dám tin tưởng trong mắt đối phương.
Đầu mãnh hổ hoàn toàn do năng lượng cuồng bạo cấu thành, dưới cái nắm tay nhẹ nhàng của Liễu Nhiên, cư nhiên nát bấy trong nháy mắt, nát bấy một cách triệt để, thậm chí ngay cả một đạo phong khiếu cũng không phát ra được, cứ như vậy hoàn toàn biến mất trong hư không, đồng thời hư không cũng không thấy phát sinh dị trạng, tựa như vừa rồi không hề có chuyện gì phát sinh. Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.
Liễu Nhiên làm xong tất cả những chuyện này vẫn chưa dừng lại, nguyên bản hai đầu nắm tay đã nắm lại, tùy ý oanh ra một quyền, dưới một quyền này lập tức có tiếng hộc máu vang lên bên tai đám người Nghệ Phong, đám người Nghệ Phong chuyển mắt nhìn lại, chỉ thấy bốn người kia dưới một quyền bình thản của lão đầu tử, bị oanh tới hộc máu, thân hình hung hăng đập xuống trên mặt đất, máu tươi không ngừng trào ra khỏi khóe miệng, một màn nói cho đám người Nghệ Phong biết một quyền này có uy lực cỡ nào.
Một quyền! Một quyền tùy ý gần như chỉ khởi động trong chớp mắt! Khiến bốn vị Tôn cấp không hề tầm thương bị oanh tới trọng thương nằm ngã xuống đất! Trời ạ, đây là Tôn cấp a, trong mắt người thường là những tồn tại cao cao không dám chống lại.
Thế nhưng, người trước mặt này lại dễ dàng giải quyết hời hợt như vậy.
Long Vân Sơn và Hắc Mô kinh hãi liếc mắt nhìn nhau, nuốt xuống một ngụm nước bọt, trong lòng chấn động không không nói lên lời, bọn họ cảm giác mình đang hít thở không thông.
Tuy Long Vân Sơn biết Tà Đế rất mạnh, thế nhưng mạnh đến loại này thì tâm lý hắn vẫn không thể tiếp thu nổi.
Cho dù Nghệ Phong có đủ tự tin với lão đầu tử, nhưng thấy thực lực lão đàu tử như vậy, hắn cũng phải chấn động thật sâu, nhìn thoáng qua miệng Điệp Vận Du đã mở to miệng tới hết cỡ, trước ánh mắt nghi hoặc của nàng, hắn chỉ có thể nhún nhún vai bất đắc dĩ, biểu thị chính hắn cũng không biết lão đầu tử cường hãn như vậy.
Người duy nhất không thấy hiếu kỳ chính là Liễu lão, thấy Liễu Nhiên tùy ý đánh trọng thương bốn người Tôn cấp, lão nghĩ tất cả là đương nhiên, trong lòng lão, thiếu gia chính là thần, nếu như không đối phó được với mấy người này, vậy lão sẽ hoài nghi người kia có phải đã dịch dung thành thiếu gia của lão không.
- Thực lực như vậy, cũng không biết xấu hổ chạy đến bêu măt!
Tuy rằng những lời này Liễu Nhiên nói cho bốn người kia, thế nhưng đám người Hắc Mô cũng cảm giác được một trận đỏ mặt, so với bốn người đó, thực lực bọn họ lại càng không kham nổi. Chỉ là, không ai dám biểu thị bất mãn trong lòng, cơ bản đối phương có tư cách nói lời như vậy.
Chỉ có Nghệ Phong thầm mắng một tiếng:
- Luôn thích trang bức, ngươi năm đó cũng không phải thực lực này đi tới sao.
Điệp Vận Du nghe được Nghệ Phong nói thầm, cười khì một tiếng, thế nhưng ngay lập tức liền bụm tay che miệng lại, len lén nhìn thoáng qua Liễu Nhiên, thấy đối phương không có chú ý bên này, khi đó mới thở dài một hơi.
Phụt…
Một câu nói của Liễu Nhiên khiến bốn người kia không nhịn được, một lần nữa hộc ra một ngụm máu. Lấy thực lực bốn người bọn họ, tuy nói không phải thiên hạ vô địch, thế nhưng trên đại lục miễn cưỡng cũng tính là nhân vật hàng đầu, thế nhưng lại bị đối phương đánh giá mất mặt như vậy.
Ánh mắt người áo đen nhìn Liễu Nhiên tràn đầy vẻ sợ hãi, hắn cũng thật không ngờ đối phương cư nhiên cường hãn tới loại trình độ này, thực lực như vậy, sợ là chỉ có cung chủ bọn họ mới có khả năng giao thủ được.
- Việc hôm nay, chúng ta nhận thua, không biết tục danh các hạ?
Người áo đen âm trầm nói.
Liễu Nhiên nhìn lướt qua mấy người, nhàn nhạt nói:
- Các ngươi còn chưa đủ tư cách biết tục danh của ta.
Một câu này khiến người áo đen phải đổi sắc mặt mấy lần, hừ một tiếng nói:
- Nếu các hạ đã không muốn nói ra, chúng ta xin cáo lui, ngày khác tự nhiên hướng các hạ thỉnh giáo một phen.
Nghe câu thế, Nghệ Phong gấp giọng nói:
- Lão đầu tử, không thể thả bọn họ đi, đặc biệt là cốc chủ Văn Linh cốc, phải giết!
Nghe được tiếng la của Nghệ Phong, hàn quang trong mắt bốn người chợt lóe, ánh mắt nhìn về phía Nghệ Phong mười phần bất thiện.
- Lẽ nào các hạ muốn kết thù với Thiên Xà Cung chúng ta? Tuy rằng các hạ mạnh, thế nhưng Thiên Xà Cung chúng ta cũng không phải tùy ý khi dễ.
Người áo đen nói.
- Thiên Xà cung?
Liễu Nhiên sửng sốt, tựa hồ nhớ về chuyện gì từ nhiều năm trước, một lúc lâu mới hít sâu vào một hơi, nói:
- Nghĩ không ra lá gan Thiên Xà Cung càng lúc càng lớn, đã với tay tới đế quốc Trạm Lam rồi, năm đó ta có chút ân oán với thiếu cung chủ Thiên Xà Cung, hôm nay dùng máu các ngươi huyết tế một chút.
Một câu nói này khiến sắc mặt người áo đen tái nhợt, nghĩ không ra báo danh Thiên Xà Cung, đối phương cư nhiên vẫn không buông tha mình, nghe ngữ khí của hắn, dường như từng có oán cừu gì với cung chủ.
Tính cách cung chủ bọn họ rất rõ ràng, người có oán cừu với hắn tuyệt đối không thể sống tới bây giờ, đối phương hiện tại còn sống rất khỏe, nói rõ cung chủ cũng không làm gì được hắn. Nghĩ vậy, sắc mặt ba người xám như tro tàn.
Trong khi Long Vân Sơn và Hắc Mô nghe được Thiên Xà Cung, sắc mặt đã sớm đổi thành cực kỳ khó coi, Thiên Xà Cung không phải nhỏ bé như Văn Linh Cốc, cho dù Hộ Quốc Tông tại thời kỳ toàn thịnh cũng không đáng cho người ta liếc mắt. Thế nhưng, để hai người được an ủi chính là, mấy người trước mặt kia đồng dạng cũng không phải hạng đơn giản, tuy rằng không biết Tà Tông kinh khủng cỡ nào, thế nhưng chỉ cần một màn vừa rồi Liễu Nhiên xuất thủ, cũng đủ cho bọn họ cảm giác rõ rồi.
Ngay khi lão đầu tử chuẩn bị xuất thủ tiêu diệt mấy người kia, Nghệ Phong nhanh bước về phía trước, chặn ngang tay lão đầu tử, cười hắc hắc nói:
- Lão đầu tử, chuyện giết người máu tanh như vậy không đáng để ngài làm, là đồ đệ của ngài, ta khổ cực là được, ngài chỉ cần giám sát bọn họ không vồ đến là được.
Liễu Nhiên cổ quái nhìn thoáng qua Nghệ Phong một chút, trong lòng tự nhiên không tin Nghệ Phong tốt tính như vậy. Quả nhiên, trong ánh mắt chăm chú của Liễu Nhiên, Nghệ Phong quay qua nói với Yêu Ngọc:
- Tiểu gia hỏa này vẫn thèm hồn thể Tôn cấp, đi thôi, lần này bản thiếu cho ngươi thôn phệ.
Nghệ Phong nói xong câu đó, Yêu Ngọc sớm đã hưng phấn rời khỏi vai hắn, bay nhanh về phía cốc chủ Văn Linh Cốc. Nhìn Yêu Ngọc bay nhanh tới, cốc chủ Văn Linh Cốc hoảng hốt, vừa định thi triển đấu khí chống đối, thế nhưng lại phát hiện căn bản không nhúc nhích được, quay đầu nhìn về phía Liễu Nhiên, hắn tựa như đang làm một chuyện nhỏ bé không đáng kể.
Yêu Ngọc không hề khách khí, móng vuốt cắm mạnh vào trong đầu cốc chủ Văn Linh Cốc, cái miệng hấp một ngụm tới đầu đối phương, một bóng người mờ nhạt liền bị hút ra, sau đó bị nó thôn phệ.
Làm xong chuyện này, Yêu Ngọc không hề dừng lại, bay nhanh về phía người áo đen, tiếp tục thôn phệ hồn thể của hắn. Lão đầu tử cũng sửng sốt, quay đầu cổ quái nhìn về phía Nghệ Phong. Nói:
- Ma thú này ngươi có từ đâu?
- Nhân phẩm tốt, từ ngay sau núi thánh địa!
Nghệ Phong nhún nhún vai nói.
Nghe được Nghệ Phong nói, Liễu Nhiên nhìn qua Yêu Ngọc càng thêm quỷ dị, ma thú cổ quái như vậy, hắn cũng lần đầu tiên gặp qua, trong lúc mơ hồ, Liễu Nhiên cảm giác ma thú này cực kỳ không đơn giản.
Chỉ là, khí Yêu Ngọc chuẩn bị thôn phệ hồn thể người thứ ba, lại bị Liễu Nhiên chặn lại, huy vũ một đạo năng lượng kéo lấy Yêu Ngọc về bên cạnh Nghệ Phong, nhàn nhạt nói:
- Mặc kệ ngươi là ma thú gì, cũng không thể quá tham lam.
Tuy rằng Nghệ Phong hoài nghi nhân phẩm lão đầu tử, thế nhưng đối với tu vi võ học của hắn, Nghệ Phong không chút nào hoài nghi, tuy rằng vẻ mặt Yêu Ngọc ủy khuất, thế nhưng Nghệ Phong vẫn như trước không hề để ý.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Mị Ảnh
Chương 961: Dùng máu tế cốc
Chương 961: Dùng máu tế cốc