Từ học viện Trạm Lam tới chỗ địa điểm tỷ thí phải đi qua vài đế quốc, cho dù đám người Nghệ Phong thông qua truyền tống trận, vẫn phải dùng tới hơn mười ngày, lúc này mới gần đến được mục tiêu. Khoảng cách xa xôi như vậy khiến Nghệ Phong cảm giác rất không thú vị.
Dọc đường đi, đa phần thời gian của Nghệ Phong đều dùng chỉ đạo tu luyện cho Khinh Nhu, nếu hiện tại Khinh Nhu đã dành hơn phân nửa tâm tình đặt tại việc tu luyện, ngăn trở không bằng khai thông với nàng, Nghệ Phong cũng biết ngăn cản Khinh Nhu là không được, nhưng cũng sợ nàng tự lần mò dẫn tới tẩu hỏa nhập ma.
May là, hiện tại Nghệ Phong đã đạt được tới y sư bát giai, đối với nhận biết cơ thể con người đạt tới mức kinh khủng dị thường, dưới sự chỉ đạo của Nghệ Phong, một vài tệ đoan của Khinh Nhu nhanh chóng không còn, tuy rằng không thể giúp nàng tấn cấp, thế nhưng nguyên bản đấu khí có chút di động cũng được cũng cố vững chắc hơn, điều này khiến cho Nghệ Phong thở dài một hơi, ít nhất trong đoạn thời gian ngắn không cần lo lắng Khinh Nhu bị tẩu hỏa nhập ma.
Cứ như vậy trải qua mười ngày lộ trình, các học viên đều điên cuồng tu luyện, hi vọng vì việc này có thể kiếm được thành tích tốt trong tỉ thí. Duy nhất chỉ có Nghệ Phong là nhàn hạ, Nghệ Phong rất rõ ràng tình huống hiện trạng của mình, năng lượng bốn phía xung quanh căn bản không đủ cho hắn sử đụng đột phá, cho dù tu luyện cũng không tạo thành hiệu quả quá lớn. Một đoạn đường, đều tranh thủ thảo luận nhiếp hồn thuật với quái lão đầu.
Quái lão đầu lần này cũng không tiếc lời, qua hơn mười này học tập hệ thống, khiến Nghệ Phong càng lý giải sâu thêm một bậc với Lam Liên Hóa Hồng Quyết.
Đám người Băng Hồn cũng không quên quấn tới Nghệ Phong, trong lúc bất đắc dĩ, Nghệ Phong chỉ có thể dựa vào lực nhận biết của y sư bát giai, hỗ trợ bọn họ tiêu trừ tệ đoan, sau khi được tiêu trừ tệ đoan, thực lực bọn họ cũng có thể thấy được từng bước tiến bộ.
Thấy việc được chỉ điểm từng chỗ tệ đoạn xác thực rất hưu hiệu, khiến cho ánh mắt mọi người nhìn vào Nghệ Phong có chút khác thường… Nhãn lực sắc bén với võ học như vậy, tuyệt đối đạt được cấp bậc tông sư, nhìn tuổi tác Nghệ Phong còn nhỏ hơn so với bọn họ, cả đám không nhịn được mắng to trong lòng một câu:
- Kháo… Biến thái!
Cho dù là người kiệt ngạo bất tuân như Họa Thủy, lần này cũng phải hiện một tia bội phục trong mắt. Coi như quái lão đầu cũng không thể làm được như vậy.
- Lẽ nào Nghệ Phong đối với lý giải về tiêu chuẩn võ học còn vượt lên trước quái lão đầu?
Ý niệm không thể tưởng tượng này mọc lên trong đầu, khiến trong lòng Họa Thủy run lên. Họa Thủy tự nhiên không biết, y sư bát giai có chỗ không tầm thường của y sư bát giai, tại một vài phương diện, thậm chí Liễu Nhiên so ra cũng phải kém hơn.
Về sau, hầu như là toàn bộ học viên đi tham gia tỷ thí lần này đều tìm đến nhờ hắn chỉ điểm, điều này khiến cho Nghệ Phong mệt nhọc, nhưng chỉ có thể lần lượt chỉ dẫn cho từng người. Trong đó có cả Thượng Quan Vũ Phương, chỉ bất quá đối với nàng ta, Nghệ Phong hiển nhiên không muốn tiếp xúc quá nhiều và quá lâu, mỗi lần chỉ điểm đều tới là dừng.
Dọc được Nghệ Phong dần dần trở thành một đạo sư cho nhóm học viên, điều này khiến cho Nghiêm Thành vốn đảm nhiệm vị trí đạo sư cười như muốn nứt miệng, cảm giác không thể tốt hơn khi được người khác chia sẻ tránh nhiệm.
Cứ như vậy, đám người Nghệ Phong rốt cuộc còn cách một ngày lô trình là tới địa điểm tỷ thí. Cũng vài ngày này, Bạch Hàn Tuyết đột nhiên tìm tới Nghệ Phong, điều này khiến cho Nghệ Phong hơi bị sửng sốt, đồng thời sắc mặt Bạch Hàn Tuyết cũng hiện lên một mảnh đỏ ửng, câu đầu tiên nói khi vừa đến:
- Không phải ngươi muốn ta vượt lên trước bọn Băng Hồn sao, ta muốn ngươi giúp ta được không?
Một câu nói này khiến Nghệ Phong kinh dị đánh giá Bạch Hàn Tuyết, ánh mắt vẫn như trước không kìm được chuyển tới cặp đùi gợi cảm kia của nàng:
- Ta hỗ trợ? Song tu?
Nghệ Phong thốt ra, ngoại trừ nghĩ đến việc song tu đề cao thực lực, hắn còn không biết hỗ trợ nàng bằng cách nào…
Một câu nói này khiến sắc mặt Bạch Hàn Tuyết giống như bị lửa thiêu, gắt lên một tiếng, trắng mắt liếc nhìn Nghệ Phong. Bạch Hàn Tuyết cũng không biết, cái liếc mắt này của nàng phong tình vạn chủng cỡ nào.
- Không phải sao?
Nghệ Phong nhún nhún vai nói.
- Ngoại trừ song tu, ta cũng không nghĩ ra các nào khác đè cao thực lực nhanh chóng.
Bạch Hàn Tuyết chung quy vẫn không chịu nổi Nghệ Phong hồ ngôn loạn ngữ, nhanh nói với Nghệ Phong:
- Trong bảo điển gia tộc có một địa đồ, thông qua một truyền tống trận ở đây, đại khái còn hai ngày lộ trình là có thể đến được trung tâm địa đồ, trong đó có đồ vật do một vị tổ tông của Bạch gia lưu lại, nếu như ta có thể đến được đó mà nói, thực lực đương nhiên có thể vượt lên trước Băng Hồn…
Nghe được những lời này của Bạch Hàn Tuyết, Nghệ Phong triệt để dại ra tại chỗ, tuy rằng đã đánh giá cao giá trị của bảo điển kia, thế nhưng không nghĩ tới cư nhiên ngay cả những thứ như di chỉ cũng có thể tìm được trong bảo điển.
- Vị tổ tông đó của nàng rất mạnh?
Nghệ Phong nghi hoặc hỏi.
Bạch Hàn Tuyết lắc đầu, nói:
- Ta không biết, chỉ có điều phụ thân đã từng nói, vị tổ tông đó tại thời kỳ viễn cổ cũng là một vị cường giả nổi danh, nhưng theo vị này ngã xuống, Bạch gia cũng dần dần xuống dốc, bảo điển Bạch gia được lưu lại tại mấy trăm năm trước bị đánh mất, tới hiện tại mới tìm trở về. Bạn đang đọc truyện tại - www.Truyện FULL
Nghe thếm Nghệ Phong thật ra có hứng thú rất lớn, cường giả có thể kiến tạo di chỉ, thấp nhất cũng không dưới Quân cấp, Nghệ Phong đối với di chỉ cũng có sẵn rất nhiều hứng thú.
- Di chỉ rất nguy hiểm sao?
Nghệ Phong hỏi.
Bạch Hàn Tuyết lắc đầu nói:
- Ta cũng không biết, nhưng chỉ có huyết mạc của Bạch gia mới có thể mở ra di chỉ, thế nhưng di chỉ mở ra sẽ hấp dẫn người tới, tuy rằng di chỉ này không lớn, nhưng thực lực ta quá thấp, thế nên…
Nghe được Bạch Hàn Tuyết nói, Nghệ Phong khẽ gật đầu, nói lại với Bạch Hàn Tuyết:
- Đã như vậy, ta đi cùng ngươi xem sao. Có điều, di chỉ kia rất nhỏ?
Bạch Hàn Tuyết gật đầu nói:
- Đúng vậy! Vì chỉ kiến tạo cho Bạch gia, cũng không lớn!
Nghe thế, Nghệ Phong có chút thất vọng, theo lẽ thường, kích thước di chỉ và giá trị của nó có quan hệ trực tiếp với nhau.
- Dù sao đi nữa, cách ngày tỷ thí còn hơn một tháng, thử đi cùng ngươi xem sao.
Nghệ Phong cũng không thể nói gì, Bạch Hàn Tuyết chính là nữ thần may mắn của hắn, nói không chừng hắn và nàng ở cùng nhau sẽ có được chỗ tốt trên trời giáng xuống.
Nghệ Phong quyết định xong, đánh tiếng với quái lão đầu và Nghiêm Thành, sau đó liền dẫn theo Bạch Hàn Tuyết thông qua truyền tống trận rời khỏi trận doanh của học viện. Quái lão đầu và Nghiêm Thành nhìn thấy một màn này đều lắc đầu không thôi, nhưng cũng không nói gì, chỉ nhắc nhở Nghệ Phong nhanh chóng trở về than gia tỷ thí là được.
Nghệ Phong rời đi, khiến đám người Cô Tinh nghi hoặc không thôi, hỏi Nghiêm Thành cũng không có được câu trả lời, cả đám không nhịn được thấy đáng tiếc, mỗi lần được Nghệ Phong chỉ điểm qua, bọn họ đều thấy được chỗ tốt rất lớn.
Chỉ có Khinh Nhu vẫn trước sau như một, với chuyện Nghệ Phong rời đi, nàng không hề có một tia dị trạng.
…
Hành tẩu dọc theo địa đồ của Bạch Hàn Tuyết, Nghệ Phong và Bạch Hàn Tuyết đều chọn đi qua núi sâu rừng già, Bạch Hàn Tuyết là vì luyện tập, còn Nghệ Phong là tìm một ít dược liệu, thuận tiện cho việc luyện chế một ít đan dược.
Rất rõ ràng, Bạch Hàn Tuyết chính là nữ thần may mắn của Nghệ Phong, đi cùng với nàng, Nghệ Phong thậm chí với vài loại dược liệu rất thưa thớt cũng được hắn tìm thấy, điều này khiến cho Nghệ Phong hưng phấn ôm lấy Bạch Hàn Tuyết, hung hăng hôn lên hai ngụm.
Nghệ Phong hưng phấn tới độ quên hết tất cả, khiến cho sắc mặt Bạch Hàn Tuyết thành một mảnh huyết hồng, xấu hổ khi bị Nghệ Phong ôm vào, nghĩ đẩy hắn ra nhưng rồi lại không hạ thủ.
- Sai lầm sai lầm!
Nghệ Phong thu hồi dược liệu trân quý vừa tìm được, quay qua bày vẻ mặt vô tội nói với Bạch Hàn Tuyết một cách rất chân thành, nhưng trong lòng hắn lại không nhịn được cảm thán một câu, nguyên lai cặp mông của nàng cũng xúc cảm không kém.
- Ừ!
Bạch Hàn Tuyết cắn môi, trên mặt vẫn đỏ ửng, thế nhưng tay lại không nhịn được sờ sờ lên chỗ bị Nghệ Phong đụng qua.
Nghệ Phong thấy Bạch Hàn Tuyết như vậy, trên trán cũng nổi tia hắc tuyến, nguyên vốn hắn tưởng rằng mình làm không để lại vết tích, nghĩ không ra vẫn bị nữ nhân này phát hiện.
- Cái kia… Thực ra ta không kìm lòng được.
Nghệ Phong rất nghiêm chỉnh giải thích.
Nghệ Phong không giải thích còn tốt, vừa giải thích lại khiến sắc mặt Bạch Hàn Tuyết một lần nữa nóng đỏ lên, kiều diễm mê người. Nàng hung hăng liếc mắt Nghệ Phong một cái, di chuyển cặp đùi khiến Nghệ Phong không chuyển nổi ánh mắt, đi về phía trước.
- Hắc hắc…
Nghệ Phong thấy thế, cũng biết đã nhiều lời, đi tới đuổi theo Bạch Hàn Tuyết.
Hai ngày trời có Bạch Hàn Tuyết đi cùng, Nghệ Phong ngược lại cũng không thấy buồn chán, vừa luyện được một xấp dầy đan dược, lúc này Nghệ Phong và Bạch Hàn Tuyết rốt cuộc đã đến được mục tiêu, có điều nhìn phía trước là một tòa thành trì cực kỳ đồ sộ, Nghệ Phong không khỏi sửng sốt:
- Nàng vững tin không đi sai chứ?
Một câu nói này khiến Bạch Hàn Tuyết cũng lấy ra một tấm địa đồ phong cách cổ xưa, đối chiếu lại một lần, lập tức lắc đầu nói:
- Trên bản đồ, chính là vị trí này.
Nghe thế, Nghệ Phong tiếp nhận địa đồ từ trên tay Bạch Hàn Tuyết, kiểm tra cẩn thận một hồi lâu, xác thực trùng với chỗ này. Chỉ bất quá, trên bản đồ cũng không thấy ghi chú có thành trì nào.
Nghệ Phong hít sâu một hơi, nhìn tòa thành trì đồ sộ trước mặt, tuy rằng không muốn thừa nhận, thế nhưng cũng biết di chỉ nằm ngay dưới thành trì này.
- Thật đáng chết, nhìn quy mô tòa thành trình này, cường giả trong đó hiển nhiên không ít, mở ra di chỉ tất nhiên sẽ hấp dẫn rất nhiều người, sợ là phiền toái rất lớn.
Lịch sử vượt qua nghìn năm đủ cho thay đổi rất nhiều, cho dù ai cũng không nghĩ ra, một tòa thành trình của bọn họ lại được kiến tạo trên một di chỉ.
- Vậy phải làm sao bây giờ?
Bạch Hàn Tuyết hơi nhíu mày hỏi.
- Đi vào xem sao, đã đến rồi chung quy cũng không thể tay không quay về, có điều ngươi cũng không cần lo lắng, có địa đồ ngươi đã chiếm được tiên cơ, cho dù bị tranh đoạt, nhưng thu được chỉ có ngươi.
Nghệ Phong an tủi Bạch Hàn Tuyết, nói.
Bạch Hàn Tuyết không có lạc quan như Nghệ Phong, di chỉ bại lộ tại trong tầm mắt của nhiều người, tự nhiên không thể tốt được như vậy.
- Nếu không chúng ta trở về đi, thực lực hai người chúng ta, sợ rằng không chống đỡ được lực lượng một tòa thành trì.
Bạch Hàn Tuyết nói.
Nghệ Phong lắc đầu cười nói:
- Vào núi bảo, sao có đạo lý tay không trở về. Đi nào, chỉ một thành trì mà thôi, cũng không phải đầm rồng hang hổ gì. Còn không đáng cho chúng ta phải bỏ dở giữa chừng.
Bạch Hàn Tuyết hơi nhíu mày, vừa muốn nói gì lại bị Nghệ Phong kéo mạnh đi, dẫn theo nàng hướng vào trong thành.
Tia ấm áp truyền tới từ bàn tay khiến Bạch Hàn Tuyết hơi nhìn lướt qua, suy nghĩ một chút, chung quy cũng không có giãy ra, tùy ý cho Nghệ Phong lôi kéo về phía thành trì.
Thành trì phía xa xa, cửa thành vẫn luôn mở rộng, tựa hồ không lo lắng có người đi vào gây nháo sự. Nghệ Phong và Bạch Hàn Tuyết dễ dàng vào thành, Bạch Hàn Tuyết cũng lần theo chỉ dẫn trên địa đồ tìm kiếm lối vào, có điều các kiểu kiến trúc bên trong thành khiến nàng tìm kiếm có điểm phiền phức.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Mị Ảnh
Chương 999: Thỉnh cầu của Bạch Hàn Tuyết
Chương 999: Thỉnh cầu của Bạch Hàn Tuyết