TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Mị Ảnh
Chương 1010: Sí Diễm trảm

 
Phong ấn!
Hai chữ vô cùng đơn giản nhưng đối với Nghệ Phong lại như ngàn vạn con sóng kích khởi trong lòng, thật lâu không thể đè nén được.
Trong thời kỳ viễn cổ, có một loại nghiêm phạt tàn nhẫn nhất, chính là phong ấn thực lực, thậm chí linh trí của đối phương, sau đó để minh sử dụng. Nếu như chỉ phong ấn thực lực mà nói, cùng lắm là trở lại làm người bình thường. Nhưng nếu như phong ấn linh trí, vậy hoàn toàn biến thành một kẻ đần độn, sống không bằng chết. Một vài cường giả kinh khủng thậm chí có thể biến họ thành những con rối, làm tay chân cho mình.
Đương nhiên, thuật phong ấn như vậy đến bây giờ hầu như đã thất truyền. Thế nhưng, thất truyền cũng không có nghĩa là hậu nhân sẽ không sáng tạo ra. Kỳ tài ngút trời ở các thế hệ cũng không phải kẻ ngu. Dưới nghiên cứu của các y sư thiên tài trong bao nhiêu năm, rốt cuộc cũng có thể thi triển thuật phong ấn…
Đương nhiên, thuật phong ấn bọn họ nghiên cứu ra chắc chắn không thể so với thuật phong ấn thời cổ đại. Tuy nhiên, hiệu quả thực sự cũng tương tự nhau. Chỉ bất quá, việc thi triển có chút phiền phức. Đó chính là mượn dược vật và y thuật phong ấn thực lực của đối phương.
Mặc dù chỉ là như vậy vẫn khiến người ta điên cuồng. Cường giả hiện tại, phong ấn thông thường cũng chỉ có thể phong ấn thực lực của đối phương, căn bản không thể phong ấn linh trí. Hơn nữa loại phong ấn này nói là phong ấn, còn không bằng gọi là áp chế. Nếu muốn phong ấn đối phương, vậy phải tuyệt đối nắm chắc có thể áp chế được thực lực đối phương. Hơn nữa loại áp chế này cũng không thể kéo dài, nếu như lực lượng của mình chỉ hơi chút yếu đi, lập tức có thể bị đối phương đột phá.
Mà phong ấn thời viễn cổ chính là phong ấn tuyệt đối. Nếu như không có phương pháp hóa giải đặc thù hoặc là lực lượng cao siêu hơn lực lượng phong ấn, vậy tuyệt đối không có khả năng đột phá. Mà phong ấn do các y sư nghiên cứu ra chính là tương đồng với phong ấn thời viễn cổ.
Minh phong cao chính là một trong số rất ít dược phẩm dùng để phong ấn. Với trình độ y sư bát giai của Nghệ Phong, cho dù phong ấn cường giả Tôn Cấp cũng không phải vấn đề gì lớn.
- Tôn Cấp a! Nếu có thể phong ấn vài người, sau đó biến thành khôi lỗi cho mình sử dụng, vậy…
Viễn cảnh đó đủ khiến nội tâm Nghệ Phong hơi run lên, căn bản không thể khống chế được cảm xúc trong lòng.
Nếu như minh phong cao rơi vào tay các y sư khác, có thể cũng không có tác dụng lớn như vậy, nhưng Nghệ Phong thì lại khác. Nghệ Phong là đệ tử do đích thân Tam trưởng lão truyền thụ, mà y thuật của tam trưởng lã, cho dù là y thuật viễn cổ cũng học không biết bao nhiêu. Thủ pháp phong ấn đấu khí cùng linh trí cũng rất đa dạng, chỉ là không tìm được dược vật khiến Tam trưởng lão tiếc nuối không thôi… Là đệ tử của lão, Nghệ Phong đương nhiên cũng học được hơn phân nửa.
Cho nên, các y sư khác có được minh phong cao còn phải lo lắng có y sư nào biết thủ pháp phong ấn hay không, ngược lại, Nghệ Phong không cần phải lo lắng chút nào. Điều Nghệ Phong lo lắng chỉ là, tìm cường giả Tôn Cấp nào để phong ấn, đồng thời tỉ lệ phong ấn thành công là bao nhiêu.
- Một đám minh phong cao này hẳn là đủ phong ấn vài người! Hắc! Hơi ít một chút. Nếu có thể phong ấn một trăm tám mươi người, mới thật là sảng khoái!
Nghệ Phong tiếc nuối thở dài một hơi.
Nếu người khác biết được Nghệ Phong đang suy nghĩ những gì hẳn là sẽ dùng nước bọt mà dìm chết hắn. Người khác có được một chút đã là hi vọng xa vời, hắn có nhiều như vậy, không ngờ còn kêu thiếu.
- Chờ có cơ hội sẽ tìm thêm vài loại dược liệu nữa, sau đó có thể phối trí thuốc phong ấn… May là mình đã đạt tới y sư bát giai, bằng không cũng không thể phối chế được.
Trong lòng Nghệ Phong thầm kêu may mắn. Tìm được bảo vật như thế này lại không thể dùng, e là sẽ tức giận mà chết. Về phần các dược vật còn lại, Nghệ Phong không cần phải lo lắng. Chủ dược đã tìm được, các loại dược vật kia tuy rằng có chút phiền phức, nhưng cũng không phải vấn đề quá lớn. Chỉ cần có thời gian là có thể tìm được.
Nghĩ vậy, trong lòng Nghệ Phong không khỏi nhớ tới Bạch Hàn Tuyết. Nữ nhân này quả thật chính là phúc tinh của hắn. Chỉ cần đi theo nàng là có thể kiếm được không ít thứ tốt. Nghệ Phong nghĩ thầm, sau này buộc Bạch Hàn Tuyết vào với mình, bảo vật trên đời còn không phải ùn ùn kéo về hắn hết hay sao!
Đặc biệt nhớ tới gặp chân thon dài kia của Bạch Hàn Tuyết, Nghệ Phong không khỏi cười cười xấu xa: Nếu để nữ nhân này làm ấm giường, nhất định đủ hưng phấn….
Hắn đậy nắp hộp ngọc, cẩn thận cất vào trong Nạp Linh giới, ánh mắt lại lập tức chú ý tới hộp ngọc vừa cướp được trên người nam tử trung niên. Nghệ Phong lấy ra, hít sâu một hơi, chậm rãi mở nắp.
Đập vào mắt hắn chính là một cuốn sách phong cách cổ xưa. Thấy cuốn sách này, nội tâm Nghệ Phong không khỏi run lên, lập tức đè nén kích động trong lòng, chậm rãi mở ra.
Vũ kỹ Địa Giai: Sí Diễm trảm. Tu luyện đại thành, có thể đốt biển.
"Vũ kỹ Địa Giai, có thể đốt biển!", chỉ cần hai câu này, đủ khiến hô hấp Nghệ Phong tăng lên vài phần, tay thoăn thoắt lật từng trang sách. Rất khiển nhiên, một quyển trục chỉ dài khoảng một thước, Nghệ Phong không tốn bao nhiêu thời gian đã có thể xem hết toàn bộ…
Sau khi xem hết cuốn sách, Nghệ Phong lúc này mới thở phào một hơi, chậm rãi khép quyển trục lại, khóe miệng lộ ra một tia mỉm cười, cho vào trong Nạp Linh giới. Nguồn truyện:
Tu luyện bộ vũ kỹ này chỉ cần có một điều kiện duy nhất, đó là võ giả phải có thuộc tính Hỏa. Điều kiện như vậy đối với Nghệ Phong mà nói căn bản không cần xem như điều kiện. Kết quả này khiến trong lòng Nghệ Phong hơi có chút an tâm. Càng là vũ kỹ cao giai, điều kiện tu luyện lại càng hà khắc. Đặc biệt kinh mạch Nghệ Phong vốn đã được cải tạo, rất nhiều công pháp không thể tu luyện. Điều Nghệ Phong sợ nhất chính là vũ kỹ Địa Giai không hợp với mình. Đó thực sự là khóc không ra nước mắt. May mắn chính là, tình huống này không xảy ra.
- Ở chỗ lão đầu tử hẳn là có rất nhiều vũ kỹ cao giai. Tuy nhiên nhiều năm như vậy mình chỉ tu luyện một bộ Lôi Đình Phá Nhật Kiếm… E là những vũ kỹ khác đều không thích hợp với mình.
Nghệ Phong đương nhiên không tin Thánh Địa chỉ có một bộ vũ kỹ Địa Giai đó, thế nhưng cho dù thực lực của hắn tăng lên. Thánh Địa cũng không có phản ứng gì. Khả năng lớn nhất chính là những vũ kỹ đó hắn không thể tu luyện. Dù sao kinh mạch của hắn cũng khác với những người bình thường.
- Lần này có thêm một bộ vũ kỹ Địa Giai, xem như thêm một con bài chưa lật.
Nhớ tới phần giới thiệu vừa rồi của Sĩ Diễm Trảm, khóe miệng Nghệ Phong lộ ra nụ cười. Một khi thi triển vũ kỹ này, khẳng định sẽ có uy lực cực lớn.
Nhẹ nhàng vuốt ve Nạp Linh Giới, ánh mắt Nghệ Phong không nhịn được lại nhìn về phía di chỉ. Nhớ tới Bạch Hàn Tuyết đang tiếp thu truyền thừa, nhớ tới quang trụ và dòng xoáy năng lượng kinh khủng kia, Nghệ Phong cũng biết trong thời gian ngắn Bạch Hàn Tuyết tuyệt đối không thể tiếp nhận hết truyền thừa được. ..
- Quên đi! Bản thiếu sẽ không chờ nàng nữa! Dù sao ở trong chủ điện nàng cũng không gặp nguy hiểm, cũng không cần phải lo lắng cho nàng. Thời gian tỷ thí không còn nhiều, cần phải trở về sớm một chút. Không biết sau khi tiếp thu truyền thừa, nàng trở nên mạnh đến mức nào?
Đáy lòng Nghệ Phong cũng có một tia chờ mong, uy thế của truyền thừa kia tuyệt đối không nhỏ, việc Bạch Hàn Tuyết lấy được chỗ tốt tất nhiên cũng vô cùng khả quan.
- Mẹ nó! E là nữ nhân này vừa ra khỏi đó đã vượt trên mình. Kháo! Thật không có thiên lý a! Ta tu luyện thiên tân vạn khổ mới có được ngày hôm nay, đối phương chỉ bằng vào truyền thừa của tổ tông là có thể dễ dàng vượt lên trước. Ngươi với người chênh lệch tại sao lại lớn như vậy chứ?
Trong lòng Nghệ Phong cực kỳ bất mãn phỉ báng. Nghệ Phong bỗng nhiên nhớ tới xá lợi Tà Đế trong tay lão đầu tử, thầm nghĩ hiện tại có phải là nên thực hiện truyền thừa một lần nữa hay không? Thực lực sau khi tiếp nhận truyền thừa đương nhiên sẽ vô cùng kinh khủng.
Chỉ là, suy nghĩ này rất nhanh đã bị Nghệ Phong gạt bỏ, nhất định lão đầu tử sẽ không đáp ứng. Tuy nói truyền thừa của Tà Đế không hề để lại di chứng căn cơ, nhưng nếu thực lực tăng lên quá nhanh, khẳng định sẽ để lại nhiều lỗ hổng. Điểm này lần trước khi Nghệ Phong tiếp nhận truyền thừa của Tà Đế đã từng trải nghiệm qua. Tuy rằng chỉ là truyền thừa tam giai, nhưng cũng phải mất rất nhiều thời gian mới có thể khiến cảnh giới vững chắc, dẫn đến việc tu luyện chậm lại rất nhiều.
- Xem ra vẫn nên thành thật tu luyện!
Nghệ Phong bất đắc dĩ thở dài một hơi, thân ảnh bay nhanh về phía xa xa.
Dọc đường, Nghệ Phong cũng gặp không ít võ giả tiến về phía di chỉ. Nhìn đám người này, trong lòng Nghệ Phong thầm cười trộm không thôi. Thứ đáng giá nhất trong di chỉ đã sớm ở trên người hắn, cho dù hiện tại tới đó cũng không chiếm được cái gì nữa…
Đương nhiên Nghệ Phong cũng không phải không phát hiện đám cường giả Tôn Cấp đang nhớn nhác. Điều này càng khiến hắn cười vui hơn. Cảm giác sảng khoái trong lòng khiến hắn có chút hoài nghi có phải lòng dạ mình quá âm hiểm hay không? Nếu không tại sao thấy người khác khổ sở mình lại vui sướng như vậy?
Tuy nhiên, kết luận này lập tức bị hắn phủ nhận. Hắn vẫn cho rằng mình vốn là người thiện lương và tràn đầy nhân ái, cho tới bây giờ cũng chưa từng giết chết một con kiến. Đối với điểm ấy, Nghệ Phong không hề nói bừa, bởi thực tế hắn không buồn chán đến mức đi giết kiến.
Một đường thoải mái nhãn nhã đi tới chỗ ở của Quái lão đầu, mặc dù cách ngày tỷ thí cũng không còn xa nữa, nhưng chỉ cần đi như cũng là đủ rồi, Nghệ Phong không cần phải vội vã.
Tuy nhiên, vận khí của Nghệ Phong từ sau khi rời khỏi Bạch Hàn Tuyết tựa hồ cũng không được tốt như hắn mong muốn. Ngay khi hắn vượt qua một tòa sơn mạch, chuẩn bị tiếp tục lên đường, phía trước đột nhiên truyền tới tiếng đánh nhau, khiến cát đá tung bay đầy trời. Nghệ Phong vốn đang thảnh thơi cũng không khỏi có chút nghi hoặc. Đấu khí từ trong cơ thể mạnh mẽ trào ra, ngăn trở phía trước, tránh cho cát đá văng tới người mình.
Nghệ Phong đưa mắt nhìn về phía đang đánh nhau, đột nhiên thấy một thân ảnh có chút quen thuộc. Hắn nao nao, lau mắt mấy lần, tiếp tục nhìn lại, phát hiện quả đúng là người quen. Phát hiện này khiến Nghệ Phong không nhịn được mắng một tiếng:
- Kháo nó! Nữ nhân này là gì thế không biết? Mỗi lần gặp đều cản đường bản thiếu!
Nữ nhân phía xa xa, toàn thân tản ra khí tức băng hàn, vóc người lồi lõm tuyệt mỹ, bộ ngực cao vút cùng với đồn bộ hơi vểnh lên, chiếc lưng ong thon thả mê hoặc lòng người. Làn da như tuyết như ngọc khiến người khác không nhịn được muốn chạm vào. Khuôn mặt tuyệt mỹ có thể hấp dẫn ánh mắt của bất cứ nam nhân bình thường nào. Toàn thân tản ra khí tức cao ngạo băng hàn, khiến dục vọng chinh phục của nam nhân tăng lên vô hạn.
- Nữ nhân này, sao lại tới đây chứ?
Ngay khi Nghệ Phong còn đang nghi hoặc, nữ nhân đã bị một chưởng của đối phương bức lui, miệng phun một ngụm máu, bay ngược ra ngoài, lao về phía Nghệ Phong.
Nhìn tình cảnh cũng giống lần trước, Nghệ Phong suy nghĩ một chút, hay là đưa tay ra đón, ôm nữ nhân này vào trong ngực.
Thế nhưng, ngay khi Nghệ Phong vừa đưa tay ra, lại phát hiện thật lâu không thấy có gì. Hắn ngạc nhiên nhìn lại, thấy nữ tử đang nằm phía trước cách hắn ba thước.
Thấy một màn này, Nghệ Phong khóc không ra nước mắt, đấm ngực hết sức bi thương:
- Nếu như lão Thiên cho bản thiếu thêm một cơ hội, nhất định sẽ tiến về phía trước thêm bốn thước!

Đọc truyện chữ Full