Sau khi thức thứ tư Tinh Bạo Thương Khung thi triển ra, trong khoảng thời gian ngắn Nghệ Phong đã đánh bại hơn mười người. Mặc dù đám người Tiêu Thiên chia làm ba liên tục tấn công tới không dứt, không để cho Nghệ Phong có cơ hội để thở, nhưng Nghệ Phong kháng cự. Mà võ giả một vài thực lực khá thấp, dưới mỗi chiêu công kích của Nghệ Phong đều có lực đạo đạt được phía trên Tôn cấp đỉnh phong, bọn họ không kiên trì được. Lại thêm vài người rơi xuống, đập trên mặt đất, bị loại trừ ra khỏi đội ngũ.
Mọi người nhìn cảnh tượng trong hư không này, một đám ngừng thở. Nhìn Nghệ Phong lại trực diện cứng rắn kháng cự hơn ba mươi người, đều cảm giác thiên địa có phải đang xoay hay không?
Lâm Thiên Uy nhìn cảnh tượng này, kinh sợ thoáng nhìn về phía Nghệ Phong. Không phải Lâm Thiên Uy không biết Tà Đế có một chiêu này. Nhưng thật sự không ngờ được chính là, Nghệ Phong sử dụng một chiêu này có thể kiên trì lâu như vậy. Năm đó Liễu Nhiên, thi triển một chiêu này còn chưa tới vài phút, dù sao một chiêu này tiêu hao đấu khí quá mức đáng sợ.
- Có phải đấu khí của tiểu tử này không bị tiêu hao hay không? Đánh lâu như vậy, vẫn không thấy hắn yếu đi.
Lâm Thiên Uy bất đắc dĩ nói. Về điểm này, Nghệ Phong mạnh hơn gấp trăm lần so với Liễu Nhiên.
Tất nhiên Lâm Thiên Uy không biết, mức độ tự chủ khôi phục của Lăng Thần Quyết rất kinh người, phối hợp với Phệ Châu, trong một khắc có thể khôi phục đấu khí của Nghệ Phong đến trạng thái đỉnh phong. Hơn nữa Nghệ Phong thân là y sư bát giai, hai viên năng lượng châu bổ sung, đấu khí ngược lại có vẻ như không đáy.
Tuy nhiên đúng như Lâm Thiên Uy đã đoán, thức thứ tư tiêu hao cực kỳ khủng khiếp. So với Nghệ Phong liên tục thi triển Sí Diễm Trảm còn tiêu hao khủng khiếp gấp mấy lần. Cho dù là Lăng Thần Quyết và bổ sung đan dược, vẫn không bổ sung kịp.
Sau nửa canh giờ, Nghệ Phong không dám tiếp tục thi triển, hai cánh đấu khí vỗ mạnh, thoát khỏi vòng vây của đám người, lấy ra hai viên đan dược thất giai, lại nuốt xuống. Một đám người nhìn thấy cảnh đó, khóe miệng co quắp, hận không thể thu thập Nghệ Phong.
Thoát khỏi vòng vây của đám người xuất chúng, Nghệ Phong nhìn đám người Tiêu Thiên nói:
- Thế nào?
Đám người Tiêu Thiên thoáng nhìn về bốn phía, phát hiện lại có thêm bảy võ giả trọng thương rời khỏi. Điều này khiến sắc mặt đám người Tiêu Thiên cực kỳ khó coi. Năm mươi người tiếp cận bao vây tấn công Nghệ Phong, lúc này đã chỉ còn lại có hơn ba mươi.
- Ngươi quả thật rất mạnh!
Tiêu Thiên thở nhẹ một hơi nhìn Nghệ Phong nói.
- Nếu lực lượng của các ngươi có thể tập trung lại cùng một chỗ, ta đối phó sẽ hết sức khó khăn. Nhưng năm mươi người, năm mươi trung tâm điều khiển. Tiêu diệt từng bộ phận mà nói, sợ là không khó mấy.
Nghệ Phong nhìn Tiêu Thiên nói.
Tiêu Thiên gật đầu. Đúng như Nghệ Phong đã nói, trong lòng mỗi người đều có ý nghĩ của riêng mình, phối hợp lại cũng không phải thành thạo. Kỳ thật không phát huy được mười thành lực lượng bao vây tấn công.
- Nếu các ngươi không thể tạo thành phe cánh công kích hữu hiệu, ta có thể đánh rơi các ngươi.
Nghệ Phong nhìn nhóm người này nói. Hắn từ từ lần lượt giải quyết từng người, muốn hạ năm mươi võ giả này không phải quá mức khó khăn.
Tiêu Thiên hít một hơi thật sâu, cũng cảm giác đau đầu. Những người này không phải cùng một tông môn, tất nhiên sẽ không có chung trận pháp gì. Nếu muốn hội tụ lực lượng cùng một chỗ, nghĩ khó có thể thực hiện được.
Trong khoảng thời gian ngắn, mọi người đều trầm mặc. Sau khi chứng kiến thức thứ tư của Nghệ Phong, bọn họ hiểu được Nghệ Phong không sợ bọn họ bao vây tấn công tán loạn.
Lâm Long vốn không nói gì, lúc này bỗng nhiên đứng ra, nhìn Nghệ Phong nói:
- Ngươi chỉ cần tiếp được một chiêu do chúng ta liên kết lại. Không phải ngươi bại, thì là chúng ta bại!
Một câu này, khiến Nghệ Phong ngẩn ra, ngay lập tức nghi hoặc hỏi:
- Nói vậy là thế nào?
Lâm Long không nói những lời dư thừa vô nghĩa, bước thẳng lên trên hư không, thủ ấn trong tay không ngừng kết khởi. Khi hắn kết khởi, từng đạo đấu khí từ trong cơ thể hắn bay ra như tên bắn, đến cuối cùng trên trán Lâm Long đổ đầy mồ hôi.
Thủ pháp kết khởi rườm rà, cùng lúc, ở trong hư không xuất hiện một đám quang quyển. Một đám quang quyển xoay quanh trên đầu Nghệ Phong, vây chặt Nghệ Phong ở trong đó.
Lâm Thiên Uy thấy cảnh tượng như vậy, bất đắc dĩ lắc đầu:
- Lâm Long sử dụng bộ trận pháp của Lâm Lang thế gia. Chẳng lẽ hắn không biết cái này là dùng để đối phó với kẻ địch bên ngoài sao? Hiện tại dùng để tỷ thí?
Lâm quản gia nghe Lâm Thiên Uy thầm bất mãn, cười nói:
- Ha ha, thiếu gia bị Nghệ Phong ép tới bất đắc dĩ phải làm như vậy thôi. Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.
Nghe Lâm quản gia nói, Lâm Thiên Uy lắc đầu cũng không nói gì. Chỉ có điều ánh mắt chú ý tới quang cầu bao quanh phía trên, trong mắt đã có ý tán thưởng. Tuy rằng mất hứng khi thấy Lâm Long thi triển bộ trận pháp này, nhưng Lâm Thiên Uy cực kỳ thành thạo đối với bộ trận pháp này.
Khi Lâm Long hoàn thành xong thủ ấn cuối cùng, trên đỉnh đầu Nghệ Phong đã che kín đầy quang cầu. Nếu nghiêm túc xem xét mà nói, số lượng những quang cầu này đúng bằng số võ giả còn lại lúc này.
- Chỉ một chiêu này?
Nghệ Phong dò xét quang cầu này một chút, không thấy có gì khủng khiếp, một quyền của Nghệ Phong có thể đánh tan toàn bộ.
- Đúng một chiêu này!
Lâm Long nhìn Nghệ Phong nói.
Một câu này, không chỉ khiến Nghệ Phong nhíu mày. Ngay cả đám người Tiêu Thiên cũng cau mày.
- Đương nhiên! Một chiêu này không phải chỉ một mình ta. Mà là mọi người đồng thời ra chiêu.
Lâm Long nói.
- Đây là một bộ trận pháp của Lâm Lang thế gia ta, sử dụng để chống đỡ kẻ thù bên ngoài. Người có thể học tập bộ trận pháp này, chỉ có cao tầng Lâm Lang thế gia. Vì khi kẻ thù từ bên ngoài tiến đến, có thể mượn thực lực của các đệ tử còn lại.
Nói đến đây, Lâm Long dừng một chút, ngay lập tức tiếp tục nói:
- Những quang cầu chỉ có tác dụng định vị, không có lực sát thương. Tiêu Thiên, Đoạn Vũ, các ngươi đứng trên những quang cầu này thưởng thử một chút đi.
Tuy rằng đám người Tiêu Thiên nghi hoặc, nhưng vẫn đứng lên trên.
Ngay lập tức mấy người liền nhíu mày nhìn Lâm Long, hết sức kinh ngạc nói:
- Chúng ta có thể mượn những quang cầu để liên hệ.
Lâm Long lắc đầu nói:
- Nó chỉ là phụ trợ, quan trọng nhất, những quang cầu chính là vị trị thượng trận của mỗi người trong trận pháp. Mỗi người ở đây, chỉ cần đứng vào mặt trên, như vậy có thể tập trung thành một bộ trận pháp. Nghệ Phong, không phải ngươi nói nhóm người chúng ta không trận pháp sao? Đây là một bộ.
Nghệ Phong kinh ngạc, nhìn những quang cầu này, lập tức nghi hoặc hỏi:
- Cái này liên hệ gì với một chiêu kia?
- Bộ trận pháp này có một tác dụng. Đó là có thể truyền lực lượng cho nhau. Nói cách khác, mọi người chúng ta thi triển lực lượng chồng chất với nhau. Nói như thế ngươi hiểu chưa?
Lâm Long nói.
Một câu này, khiến sắc mặt Nghệ Phong đại biến. Tất cả sức mạnh của bọn họ chồng chất cùng một chỗ, đó là lực lượng khủng khiếp tới mức nào. Sợ là không kém hơn so với Quân cấp.
- Vừa đánh với ngươi, lực lượng chúng ta phân tán, cho nên ngươi đối phó rất thoải mái. Nếu hợp lại cùng một chỗ thì sao? Nếu ngươi có thể ngăn cản, vậy một ván này chúng ta đã bại.
Lâm Long nói đến đây nhìn thẳng vào Nghệ Phong, ngữ điệu bỗng nhiên lớn hơn nhiều lần.
- Nghệ Phong, ngươi có dám tiếp một chiêu này hay không? Một chiêu định thắng bại!
Giọng nói Lâm Long chấn động toàn bộ không gian. Một đám ngừng thở nhìn Nghệ Phong.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Mị Ảnh
Chương 1207: Một chiêu cuối cùng
Chương 1207: Một chiêu cuối cùng