- Phong thiếu! Thánh tông đã bắt đầu vây công toàn bộ các cơ điểm của Mặc gia rồi!
Thiên Nghịch nhìn qua Nghệ Phong tiều tụy đến cực điểm, sắc mặt trắng bệch nói. Đáy lòng hắn cũng vô cùng rung động trước uy lực của Thánh Chủ Lệnh. Thánh Chủ Lệnh vừa xuất hiện, cho dù là những tông môn trong dĩ vãng có mâu thuẫn cực lớn với Sát Lâu cùng Thánh Âm Tông cũng không nói hai lời, trực tiếp tổ chức nhân thủ tiến về vây giết Mặc gia. Rất nhiều tông môn bọn họ còn chưa đến truyền lệnh, nhưng dưới sự hô ứng của Thánh Chủ Lệnh, toàn bộ người của Thánh tông lập tức phát động vây giết Mặc gia.
Yêu Hậu cùng Thiên Nghịch không có cách nào tưởng tượng nổi, Thánh tông vốn tự tư tự lợi lúc này lại phối hợp chặt chẽ mật thiết đến như thế. Ân oán trong dĩ vãng đã hoàn toàn bị xóa nhòa. Giờ phút này bọn họ chỉ còn một địch nhân, đó là Mặc gia.
Uy quyền của Thánh Chủ Lệnh không ngờ cường hãn đến mức này.
Yêu Hậu nhìn thoáng qua Nghệ Phong thỉnh thoảng ho khan vì thiêu đốt tinh huyết cứu mạng tam nữ, âm thầm thở dài một tiếng. Dùng trình độ y sư bát giai của Nghệ Phong, cộng thêm thực lực Quân cấp không ngờ cũng ốm yếu như người bình thường, có thể thấy được hắn thiêu đốt bao nhiêu tinh huyết. Lại nhìn thoáng qua Điệp Vận Du nằm đó được Tam trưởng lão trị liệu, đáy lòng đột nhiên có chút hâm mộ. Bất kỳ một nữ nhân nào, có nam nhân nguyện ý trả giá như thế. Cho dù chết cũng sẽ vô cùng hạnh phúc. Nhìn ánh mắt huyết hồng của Nghệ Phong, giờ phút này Yêu Hậu không còn ý niệm ngăn cản Thi Đại Nhi đến với hắn. Lần trước Thi Đại Nhi quay trở về sư môn, nàng lập tức nhìn ra Thi Đại Nhi bị phá thân rồi. Khi đó cơ hồ trong cơn giận dữ, nàng muốn giết Nghệ Phong.
- Đại Nhi đi theo hắn cũng là một loại hạnh phúc.
Đáy lòng Yêu Hậu thầm nói, đối với mọi người, lần này Nghệ Phong đã hoàn toàn nhập ma rồi. Nhưng lại đủ khiến bất cứ nữ nhân nào cho dù ý chí sắt đá cũng sẽ bị hòa tan. Cho dù biết rõ hắn đã nhập ma, nhưng mà chỉ sợ bất kỳ nữ nhân nào đều nguyện ý theo hắn sa đọa.
Nghệ Phong nhìn thoáng qua Yêu Hậu yêu diễm, lãnh khốc mang theo hưng phấn, nói.
- Đem máu người Mặc gia tụ tập lại. Rải máu ba trăm dặm, rải tới tận tổng bộ Mặc gia.
Lời này khiến đám người Thiên Nghịch, nhịn không được tim đập nhanh. Dùng máu rải ba trăm dặm, đây chính là trong truyền thuyết máu nhuốm đại địa hay sao. Thiên Nghịch nhìn thoáng qua hai mắt Nghệ Phong đã biến thành huyết hồng, biết rõ cho dù nói điều gì cũng vô dụng, nhẹ gật đầu nói.
- Ta an bài xong xuôi.
- Tất cả đầu người của mười tám chi của Mặc gia, xếp thành tháp.
Yêu Hậu nghe Nghệ Phong phun ra từng câu từng chữ tràn ngập lạnh lẽo, dù tàn nhẫn như nàng, cũng cảm thấy toàn thân lạnh buốt. Giờ phút này, Nghệ Phong đã không còn coi nhân mạng ra gì. Dĩ vãng, Nghệ Phong còn có chút nhân đạo, nhưng giờ trước mặt hắn, đã hoàn toàn là địa ngục. Hắn chuẩn bị dùng tay của mình, sáng lập ra một địa ngục.
Thiên Nghịch quay người xuống an bài, hắn sợ phải lưu lại nơi này. Rất có khả năng Nghệ Phong có thể nghĩ ra phương pháp xử lý tàn nhẫn hơn.
Rải máu ba trăm dặm, xếp đầu mười tám chi.
Ngay cả Thiên Nghịch không ngừng giết chóc nghe được lời này cũng cảm thấy trái tim lạnh buốt.
Yêu Hậu vừa cảm thấy toàn thân lạnh buốt vừa cảm thấy hưng phấn. Đảo mắt nhìn Nghệ Phong, từ trước đến giờ Nghệ Phong trước mặt nàng không khác gì chuột thấy mèo. Cho dù có sắc tâm, miệng lưỡi trơn tru, nhưng nàng vẫn có thể đùa bỡn Nghệ Phong trong lòng bàn tay. Hiện tại, tiểu thi hái trong mắt nàng lại dùng hành động chứng minh cho nàng biết, so về bá đạo, so về cường thế, so về tàn nhẫn, không người nào có thể so sánh với hắn. Cho dù Yêu Hậu tự nhận bản thân mình tự ngạo, lúc này cũng đành phải nhận thua. Nghệ Phong nhìn Yêu Hậu, nói.
- Đi thôi! Đi xem Mặc gia.
Yêu Hậu an tĩnh dị thường, thậm chí răm rắp nghe theo lời Nghệ Phong. Dĩ vãng nàng còn có thể đùa bỡn hắn, nhưng lúc này nàng không dám. Yêu Hậu không hoài nghi chút nào, nếu nàng quá trợn tiểu nam sinh này sẽ trút lửa giận lên trên đầu nàng. Yêu Hậu đi ở phía sau Nghệ Phong, hướng về tổng bộ Mặc gia. Trước mặt hắn có đệ tử của Thánh Âm Tông cùng Sát Lâu mở đường. Hai chậm rãi từng bước từng bước tiến lên, tựa như là quân vương. Tốc độ của Yêu Hậu cùng Nghệ Phong rất chậm, nhưng không ai dám thúc dục hắn. Yêu Hậu rất rõ ràng, Nghệ Phong đang cho Thánh tông thời gian, cho các đế quốc thời gian, đồ diệt toàn toàn bộ người Mặc gia trên đại lục.
Nghệ Phong muốn lưu, bất quá chỉ là tổng bộ Mặc gia.
Yêu Hậu không khỏi có chút thương hại Mặc gia, Nghệ Phong lưu lại tổng bộ Mặc gia cũng chẳng phải là chuyện tốt lành gì, bất quá chỉ dùng để hắn phát tiết mà thôi. Đương nhiên, nàng cũng biết tổng bộ Mặc gia rất mạnh. Nhưng mạnh thì sao, Thánh Chủ Lệnh xuất hiện, cho dù bọn hắn mạnh mẽ thì có thể chống đỡ nổi sao? Cho dù Mặc gia có lão quái vật. Nhưng việc xuất động Thánh Chủ Lệnh tất nhiên sẽ kinh động đến những lão quái vật của Thánh tông. Cho dù lão quái vật của Mặc gia cường đại, phải chết là việc không thể nghi ngờ. Đơn giản, Thánh tông không gánh nổi hậu quả này, Thánh Chủ Lệnh cũng đã xuất hiện rồi, nếu người của Mặc gia còn sống, đây chẳng phải là tát vào mặt mũi Thánh tông hay sao?
Cho nên mặc kệ là nguyên nhân gì, thời khắc Nghệ Phong lấy ra Thánh Chủ Lệnh. Mặc gia chắc chắn bị diệt rồi, trừ phi Nghệ Phong nguyện ý buông tha Mặc gia, nhưng mà điều này có thể sao. Yêu Hậu cùng Nghệ Phong một đường không nhanh không chậm tiến về tổng bộ Mặc gia. Sau khi còn các tổng bộ Mặc gia ba trăm dặm, bầu không khí nơi này nồng nặc mùi huyết tinh. Mùi huyết tinh so với tòa thành của nam tử Vương Tọa còn nồng nặc hơn rất nhiều. Trước mặt Yêu Hậu cùng chúng đệ tử, toàn bộ đều là máu tươi. Máu tươi nhuốm đỏ đường, đỏ đến chướng mắt. Vừa thấy cảnh tượng này, sắc mặt đám đệ tử đứng sau biến thành trắng bệch.
- Rải máu ba trăm dặm!
Yêu Hậu cười khổ thì thầm một tiếng, không biết là trong lời nói của nàng ẩn chứa sự kinh sợ. Nhìn thấy cảnh tượng này, ngay cả nàng cũng phải biến sắc.
Yêu Hậu đột nhiên nhớ tới khi còn ở Thánh địa, Nghệ Phong từng nói một câu: Thà rằng ta phụ người trong thiên hạ, cũng không thể để người trong thiên hạ phụ ta. Nguồn truyện:
Cảnh tượng này đã hoàn toàn minh họa cho lời nói đó. Nghệ Phong có thể vì lửa giận, khiến toàn bộ họ Mặc chôn cùng. Trước mặt Nghệ Phong, đã không còn đạo lý, không còn nhân nghĩa. Trước mặt hắn, chỉ còn bản thân hắn, chỉ còn nữ nhân của hắn. Làm xong chuyện này, Yêu Hậu tuyệt đối không chút nào hoài nghi việc Nghệ Phong sẽ bị đẩy lên đầu ngọn sóng. Vô số học giả sẽ mắng Nghệ Phong thành thiên cổ ma đầu. Nhưng mà xem bộ dáng Nghệ Phong, hắn hiển nhiên không quan tâm đến việc này. Trong thâm tâm hắn, chỉ còn tồn tại ý tưởng cực đoan, thà giết lầm chứ tuyệt đối không buông tha bất cứ kẻ nào.
Nghệ Phong một đường đạp trên máu tươi tiến đến, hắn không dùng đấu khí bảo vệ đôi giày dưới chân. Một đường đi tới, đôi chân của hắn đã bị huyết dịch nhuốm đỏ. Cùng Nghệ Phong bất đồng, đám người Yêu Hậu dùng đấu khí bảo vệ toàn thân, không dính một vệt máu nào. Tương phản như vậy, càng khiến người ta nhìn thấy Nghệ Phong liền lập tức giật mình.
Khoảng cách ba trăm dặm rất ngắn, tối thiểu đối với những võ giả như bọn họ, bất quá chỉ là vài lần chớp mắt mà thôi. Nhưng mà, Nghệ Phong lại đi mất hơn nửa ngày, lúc này xuất hiện trước mặt hắn là một ngọn núi lớn. Dưới chân núi là một biển người, đều là người Thánh tông. Bọn họ tạo thành tầng tầng lớp lớp bao vây, coi như là con ruồi cũng không thể bay lọt.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Mị Ảnh
Chương 1289: Rải máu ba trăm dặm
Chương 1289: Rải máu ba trăm dặm