- Băng Ngưng mở cửa tiến nhập bên trong, thế nhưng cửa ra ngoài vẫn chưa mở.
Trưởng lão đầu lĩnh hồi đáp.
Nghệ Phong liên tục chau mày, hắn cũng không còn thời gian chờ đợi tại nơi này. Điệp Vận Du còn đang chờ hắn tới cứu. Thời gian ba tháng rất ngắn, huống hồ còn phải tìm một loại dược vật nữa.
- Không có biện pháp khác sao?
Nghệ Phong nhìn trưởng lão đầu lĩnh nói.
- Có! Trừ khi Băng Ngưng có thể điều khiển được vị trí trung tâm, nắm toàn bộ cấm địa trong tay. Như vậy mới có thể tùy ý ra ngoài.
Trưởng lão đầu lĩnh nói.
Băng Ngưng nghe trưởng lão đầu lĩnh nói vậy, nàng cắn răng nói:
- Vậy hãy thử mở khu vực hạch tâm xem sao?
Trưởng lão đầu lĩnh nhìn Băng Ngưng, lắc đầu nói:
- Với thực lực của người, muốn mở vị trí trung tâm, không hề đơn giản ah!
Băng Ngưng lắc đầu nói:
- Dù sao cũng phải thử xem, bằng không, chẳng lẽ cả đời bị nhốt tại nơi này sao?
Trưởng lão đầu lĩnh thoáng liếc nhìn Băng Ngưng và Nghệ Phong nói:
- Các ngươi đã muốn thử, vậy hãy thử đi. Bất quá, nếu như không mở được, hãy lui lại ngay.
Băng Ngưng gật đầu nói:
- Chúng ta tự biết sức mình. Bất quá, chúng ta không biết vị trí trung tâm tại nơi nào.
Trưởng lão đầu lĩnh nói:
- Chuyện này không khó. Đã đạt được Hải Lam Thánh Quả, vậy tìm vị trí trung tâm sẽ không khó.
Trong khi Nghệ Phong và Băng Ngưng chưa hiểu, trưởng lão đầu lĩnh lấy Hải Lam Thánh quả Nghệ Phong tặng hắn, nhìn Hải Lam Thánh quả này, trong mặt hiện lên vẻ thương tiếc. Một lúc lâu hít sâu một hơi, từng đạo đấu khí hàn băng không nhưng chuyển vào Hải Lam Thánh quả.
Trong khi Băng Ngưng nghi hoặc, Hải Lam Thánh quả kia cư nhiên lan tỏa ánh sáng chói mắt, lam quang soi sáng toàn bộ không gian xung quanh.
- Nơi Hải Lam Thánh quả sinh trưởng, chính là nơi thông tới vị trí trung tâm. Nhưng thực sự ta không ngờ, thông đạo dẫn tới trung tâm cư nhiên tại tòa Băng Sơn này.
Trưởng lão đầu lĩnh nói.
Băng Ngưng và Nghệ Phong gật đầu, nhìn Hải Lam Thánh quả phát lam quang chói mắt. Dưới lam quang, hồ nước nguyên bản cũng chiếu thành mảnh lam quang, dưới phiến lam quang này cư nhiên mặt hồ xuất hiện từng đạo vết tích kỳ dị. Tại khu vực hồ nước không bị lam quang ảnh hưởng, mặt nước vẫn trong suốt như ban đầu.
Khi trưởng lão đầu lĩnh thấy vậy, kinh hỉ quay về phía Băng Ngưng nói:
- Chính là nơi này, hai ngươi các ngươi hãy tiến vào!
Nghe trưởng lão đầu lĩnh nói câu này, Nghệ Phong và Băng Ngưng không chút do dự. Thân ảnh mạnh mẽ chớp động, xuất hiện trên mặt hồ. Khi Nghệ Phong và Băng Ngưng vừa mới đứng tại nơi đó, một đạo bạch quang liền vây quanh hai người, động yêu chợt lóe, toàn bộ biến mất không còn một mảnh.
Nhìn Nghệ Phong và Băng Ngưng biến mất, trưởng lão đầu lĩnh ném Hải Lam Thánh quả vào nơi vừa mới phát quang. Lập tức quay về phía mọi người phân phó nói:
- Thông báo tất cả người Đông Hải cung hội tụ về đây. Tuyệt đối không thể để người Tây Hải cung đặt chân tới nay này.
- Rõ! Trưởng lão!
Một người hiển nhiên nhận thấy tình thế quan trọng, quay đầu về phía trưởng lão đầu lĩnh khom người thi lễ, thân ảnh chớp động bay về phía xa xa. Hắn biết, khu vực xung quanh nơi này không có người Đông Hải cung. Bởi vì vừa mới phát tín hiệu, cũng không thu hút người Đông Hải cung nào tới đây.
Hải Lam Thánh quả đánh vào vị trí Nghệ Phong vừa đứng, nơi này liền xuất hiện Truyền Tống Trận. Nhìn Truyền Tống Trận này, không ai dám tùy ý đặt chân trên đó. Bọn họ biết, khi vị trí trung tâm chưa mở, không thể nhiều người đi vào thông đạo, càng nhiều người đi vào độ khó càng cao, mức độ nguy hiểm càng lớn.
...
Sau khi Nghệ Phong và Băng Ngưng từ Truyền Tống Trận tới khoảng không gian, nhất thời cảm giác nhiệt độ xung quanh khiến hai người phát lạnh. Với thực lực của Nghệ Phong, toàn thân cũng run rẩy. Tuy rằng Băng Ngưng thuộc thuộc tính băng hàn, thế nhưng nhiệt độ nơi này quá lạnh, môi nàng khẽ run.
Trông thấy tràng cảnh này, Nghệ Phong nhanh chóng vận dụng năng lượng thuộc tính hỏa vây quanh hai người. Lúc này hai người mới cảm thấy có chút ấm áp.
Bất quá, dưới nhiệt độ hàn lạnh này, năng lượng thuộc tính hỏa tiêu hao cực nhanh. Loại tiêu hao này, không hề thua kém khi Nghệ Phong thi triển hai cánh đấu khí. Có thể thấy được nhiệt độ nơi này quá thấp.
- Đi thôi!
Băng Ngưng nhìn quanh bốn phía, kéo Nghệ Phong tiến về phía trước. Tại khu vực này, ngoài băng đá trong suốt, không còn gì khác.
Nghệ Phong theo Băng Ngưng tiến về phía trước, càng đi Nghệ Phong cảm giác nhiệt độ càng thấp. Thuộc tính hỏa tiêu hao đấu khí vô cùng kinh khủng. Thế nhưng, Nghệ Phong không dám thu hồi đấu khí. Với thực lực của Băng Ngưng, cho dù thuộc tính hàn băng kháng lạnh rất tốt, nhiệt độ nơi này vẫn đủ để nàng đông cứng lại.
Liếc mắt nhìn lại, không thấy khối băng, Nghệ Phong nhíu mày hỏi:
- Đi thẳng về phía trước sao?
Băng Ngưng gật đầu nói:
- Tìm Băng Hồ.
Nghệ Phong gật đầu, hắn nhận ra, nơi này không phải ảo cảnh. Là không gian chân thật, nếu như Nghệ Phong không đoán sai, đây chính là vị trí trung tâm Băng Sơn.
Nhận thấy cánh tay Băng Ngưng lạnh buốt, Nghệ Phong lại bạo phát năng lượng thuộc tính hỏa lần nữa. Thế nhưng cho dù như vậy, Nghệ Phong vẫn cảm thấy lạnh thấu xương.
- Càng nhiều người tiến nhập thông đạo này, thực lực càng mạnh, nhiệt độ càng thấp. Nếu như ta đạt tới Quân Cấp, dựa vào thể chất của ta, cho dù băng hàn cũng không làm gì được ta. Thế nhưng hiện tại, chỉ có thể dựa vào năng lượng thuộc tính hỏa của ngươi. Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.
Băng Ngưng giải thích nói. Nhưng bước chân càng lúc lại càng nhanh.
Nghệ Phong nghe vậy, trong lòng cảm thấy thần bí. Trong lòng Nghệ Phong có chút vui mừng, chính mình không phải nhị giai bình thường. Bằng không thực sự sẽ đông cứng tại chỗ này. Thảo nào trưởng lão đầu lĩnh để hắn mang theo Băng Ngưng tiến nhập nơi đây, vốn chính là nguyên nhân này.
Năng lượng thuộc tính hỏa trong cơ thể không ngừng bạo phát, vững vàng bao quanh hai người. Tốc độ hai người càng lúc càng nhanh, rất nhanh tiến về phía xa xa, tìm kiếm Băng Hồ kia.
- Băng Hồ kia còn rất xa sao?
Nghệ Phong hỏi.
Băng Ngưng gật đầu nói:
- Còn đoạn khá xá, ngươi phải kiên trì hồi lâu.
Nghệ Phong hít sâu một hơi, đành phải cắn răng tiếp tục kiên trì. Thế nhưng, cho dù dựa vào Lăng Thân Quyết khôi phục, cùng với đấu khí nồng đậm trong cơ thể, tựa hồ không đủ trụ vững. Nghệ Phong thầm nghĩ, nếu như người khác, chỉ cần đi đoạn ngắn cũng sẽ bị đông cứng. Thảo nào chỉ có Băng Ngưng điều khiển được vị trí trung tâm.
Tốc độ Nghệ Phong càng lúc càng nhanh, rất nhanh kéo theo Băng Ngưng. Băng Ngưng nhìn Nghệ Phong lạnh buốt, đôi môi trắng bệch, tay nàng liền nắm chặt lấy tay Nghệ Phong. Giúp Nghệ Phong tiết kiệm chút năng lượng thuộc tính hỏa, phần lớn năng lượng đều đặt phía nàng, mà bên hắn lại cực nhỏ. Nhiệt độ giá lạnh khiến toàn bộ thân thể hắn cứng ngắc.
Bay thẳng một mạch, rốt cục trên mặt Băng Ngưng lộ rõ vẻ mừng rỡ, chỉ vào vị trí trước mặt tản ra hơi ấm nói:
- Chính là nơi này.
Trong lòng Nghệ Phong chấn động, tốc độ nhanh chóng đề cao, rất nhanh tiến đến bên cạnh Băng Hồ.
Băng Ngưng nhìn khuôn mặt Nghệ Phong mang theo vẻ sương lạnh, nàng liền quay về phía Nghệ Phong nói:
- Ngươi hãy cởi toàn bộ y phục!
- Hả...
Nghệ Phong trừng mắt nhìn Băng Ngưng, lập tức ngại ngùng nói:
- Có phải quá trực tiếp hay không?
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Mị Ảnh
Chương 1323: Có phải quá trực tiếp?
Chương 1323: Có phải quá trực tiếp?