Nghệ Phong bị cổ lực lượng này của đối phương gây chấn động liên tục lùi lại phía sau mấy bước, Nghệ Phong xoa xoa cánh tay hơi tê dại, trong mắt lóe lên tia cảnh giác. Lực lượng của đối phương so với hắn ít nhất mạnh hơn một bậc.
Nghệ Phong khoanh tay đứng thẳng, ánh mắt chăm chằm nhìn hướng về phía vừa mới đỡ một chiêu của chính mình. Chỉ thấy một lảo giả râu tóc bạc phơ xuất hiện trong tầm mắt của Nghệ Phong. Hạo Thiên nhìn lão nhân này, thấp giọng ghé vào tai Nghệ Phong nói:
- Nhị thành chủ Mộc thành Cô Hà!
- Ha ha, các vị công tử cần gì phải tức giận vì chút chuyện nhỏ. Ta muốn từ đây gạt đi tất cả, thế nào?
Tuy rằng Cô Hà nói với ba người, bất quá ánh mắt lại tập trung trên thân thể Nghệ Phong.
Nghệ Phong không liếc mắt nhìn Túc Âm, nhún nhún vai nói:
- Không phải không thể. Bất quá, thế nhân đều gọi ta là ma, dù sao ma cũng phải làm việc ma làm. Cứ buông tay như vậy, chẳng phải bị khi dễ sao?
Nghe câu này, Dương Linh quay đầu, đứng cùng Nghệ Phong quả thực nàng cảm thấy vô cùng xấu hổ. Đánh người ta thành như vậy còn nói chính mình bị khi dễ! Hắn quả nhiên là hỗn đản, đổi trắng thành đen rất tài tình.
Cô Hà nhìn khuôn mặt Nghệ Phong, tự nhiên từng nghe nói qua sự tình Mặc gia. Trong lòng biết, vị Tà Đế này rất khó đối phó. Thế nhưng, hắn không có cách nào. Mặc kệ là Túc Âm hay Hạo Thiên, đều là công tử thuộc thế lực siêu cấp, nếu như gặp chuyện không may tại Mộc thành, e là Mộc thành bọn họ chịu tai bay vạ gió.
- Bất quá, Bản Đế gần đây chuyên tâm tu phật, có tấm lòng Bồ Tát. Nếu như hắn nguyện ý biểu hiện đủ thành ý, không phải không thể buông tha hắn.
Nghệ Phong tùy ý nói. Bất quá, Dương Linh không dám đứng gần Nghệ Phong, sắc mặt ửng hồng đứng sang một bên, trong lòng không chấp nhận Nghệ Phong.
Tuy rằng trong lòng mọi người vô cùng khinh bỉ Nghệ Phong, thế nhưng bọn họ không ai dám tỏ vẻ khinh thường. Biết tên tuổi của Nghệ Phong, rõ ràng trước mặt chính mình chính là một người giết chóc không chớp mắt. Chưa từng nghe nói về Nghệ Phong, nhưng cổ thực lực vừa nãy củng đủ khiến những người này không dám bất kính.
Ánh mắt mọi người không khỏi nhìn về phía Túc Âm, chờ đợi Túc Âm đáp lại.
Túc Âm nghe Nghệ Phong nói, nắm chặt tay, gân xanh trên tay bạo động. Bất quá, khi Quân Cấp ngũ giai lắc đầu đành phải kiềm chế. Hắn biết đơn độc chính mình tuyệt đối không phải đối thủ của Nghệ Phong. Nếu như quyết đấu, chịu thiệt chính là hắn. Nguồn truyện:
Túc Âm lấy Tinh Quang Kiếm từ trong nạp linh giới ra, đưa cho Quân Cấp ngũ giai, đầu quay về một phương không hề nhìn về phía Nghệ Phong. Từ nhỏ đến lớn, lần đầu tiên hắn chịu loại vũ nhục này. Hơn nữa càng bất ngờ chính là, đối phương tông chủ Tà Tông. Cho dù là thân phận của hắn, muốn trả thù đều có độ khó nhất định. Dù sao, muốn dựa vào người trong tông môn đối phó Nghệ Phong hiển nhiên vô cùng khó khăn.
Ngoại trừ Tiên phủ, hiện tại rất ít tông môn dám dám trực tiếp chống lại Tà Tông.
Quân Cấp nhận Tinh Quang Kiếm từ tay Túc Âm, đi tới trước mặt Nghệ Phong, hít sâu một hơi chậm rãi nói:
- Không biết Tà Đế nghĩ thế nào?
Nghệ Phong đưa tay tiếp nhận, lập tức gật đầu nói:
- Miễn cưỡng chấp nhận, có thể lăn!
Quân Cấp ngũ giai chưa từng bị người quá lớn như vậy, hắn lập tức biến sắc, siết chặt nắm tay hồi lâu, hít sâu một hơi quay về phía Túc Âm nói:
- Thiếu gia, chúng ta đi thôi.
Túc Âm gật đầu, tuy hắn kiêu ngạo, nhưng khôg phải kẻ ngu, tình thế hiện tại yếu hơn người. Tại nơi này đành phải chịu vũ nhục, chỉ cần sống, còn sợ gì không còn cơ hội trả thù?
Nghĩ vậy, Túc Âm quyết định, mặc kệ như thế nào, cho dù trở về vận dụng quyền lực của chính mình, hắn cũng muốn lén lút phái người thu thập Nghệ Phong.
Nghệ Phong nhìn Tinh Quang Kiếm trong tay, tùy ý cất vào nạp linh giới, thầm nghĩ tặng thanh kiếm này cho Linh Nhi chơi rất thích hợp. Tiểu nha đầu kia không cần dùng đến vật phẩm quá trân quý, còn vật phẩm quá rẻ mạt Nghệ Phong lại không muốn tặng.
Cô Hà nhìn Tức Âm rời đi, trong lòng khẽ thở dài một hơi. Tuy rằng Mộc thành hắn cường thế, thế nhưng đối mặt với ba người, lại có vẻ nép vế.
- Ha ha, nếu như Tà Đế đã tới Mộc thành, không biết Tà Đế có hứng thú tới làm khách thành chủ phủ hay không?
Cô Hà cười khách sáo nói.
- Như vậy, đa tạ.
Nghệ Phong không cự tuyệt.
Thấy Nghệ Phong thực sự ưng thuận, Cô Hà hận chính mình không thể tát mình hai cái. Thầm nghĩ không việc gì chính mình lắm miệng làm gì? Sát tinh này ở lại Mộc thành, chẳng phải khiến chính mình thấp thỏm lo sợ. Bất quá, Cô Hà đã nói những lời này, đành phải giả bộ tươi cười.
- Hạo Thiên thiếu gia, không biết thiếu gia thế nào?
Cô Hà nhìn Hạo Thiên hỏi.
- Nếu Phong... Nghệ huynh lưu lại, ta cũng lưu lại Mộc thành một thời gian.
Hạo Thiên cười nói, trong lòng có chút tính toán, vừa nãy Túc Âm chịu thiệt thòi lớn. Hắn tự nhiên không dám tìm tới Nghệ Phong gây phiền phức, thế nhưng lại dám tìm chính mình gây phiền phức. Thực lực của Hạo Thiên không bằng Túc Âm, nếu như bị Túc Âm cản đường, ắt phải chịu thiệt thòi. Không bằng lưu lại Mộc thành, trước hết tu luyện bộ công pháp kia một chút, đối phó với Túc Âm cũng không đến mức khoanh tay bó gối.
- Như vậy thật tốt.
Cô Hà đưa tay tạo tư thế mời khách, quay về phía Nghệ Phong và Hạo Thiên nói.
Nghệ Phong dẫn đầu đi theo Cô Hà, Mộc thành chính là nơi thích hợp nhất lĩnh ngộ năng lượng thuộc tính mộc, hắn tự nhiên sẽ không đơn giản rời đi. Hơn nữa, hắn cần thời gian luyện hóa mộc tủy dịch, lưu lại thành chủ phủ cũng tốt. Tại phủ đệ thành chủ, Nghệ Phong có thể yên tâm luyện hóa mộc tủy dịch.
Hơn nữa, quan trong nhất chính là, cho dù luyện hóa mộc tủy dịch cũng chưa chắc lĩnh hội được năng lượng thuộc tính mộc. Cũng có thể tại Mộc thành tìm biện pháp khác, còn ở những nơi khác không có ưu thế như vậy.
Nghệ Phong và đám người Cô Hà rất nhanh tới phủ đệ thành chủ, Cô Hà nhiệt tình phái thị nữ xinh đẹp tới hầu hạ Nghệ Phong và Hạo Thiên. Bất quá Nghệ Phong còn chưa mở miệng, đã bị Dương Linh đuổi đi.
Nghệ Phong nhún nhún vai không nói gì thêm. Sau khi nói chuyện xã giao cùng Cô Hà một hồi, Nghệ Phong liền hỏi Cô Hà một gian phong. Đóng chặt cửa bắt đầu bế quan.
Nghệ Phong hành động như vậy khiến Dương Linh sửng sốt, Dương Linh nguyên bản thấy Nghệ Phong yêu cầu Túc Âm muốn đạt Tinh Quang Kiếm, nàng tưởng rằng tặng chính mình, lại không ngờ Nghệ Phong không có ý như vậy. Điều này khiến Dương Linh không khỏi bĩu môi.
Dương Linh đâu biết, Nghệ Phong sớm nghĩ nàng là nữ tử con nhà giàu. Nữ tử này không thiếu thứ này, Nghệ Phong làm sao có thể tặng linh khí này cho nàng.
Thấy Nghệ Phong bế quan, Hạo Thiên thở dài một hơi, thật không ngờ người thanh niên ngay từ đầu cảm thấy không đơn giản cư nhiên chính là Tà Tông chủ đương đại. Tuy rằng Hạo gia hắn là thế lực siêu cấp, thế nhưng còn kém xa Tà Tông. Từ trước tới này, hắn trước mặt Nghệ Phong đều cảm giác chính mình vượt hơn hẳn. Lúc này, lại không kìm được lòng cảm thấy tức cười.
Thoáng liếc nhìn Dương Linh, hiển nhiên Dương Linh cũng bị kẻ nhát gan trong mắt nàng làm sợ. Trong mắt nàng, không ai có thể vượt qua Hạo Thiên, thế thanh niên này xuất hiện khiến nàng chấn động cực lớn. Ngay cả Quân Cấp ngũ giai đều không phải đối thủ của hắn. Bực thực lực này, Hạo Thiên ca ca của nàng kém xa vạn dặm. Nghệ Phong đối phó với Hạo Thiên ca ca của nàng, thậm chí không cần xuất chiêu thứ hai.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Mị Ảnh
Chương 1377: Làm khách Mộc thành
Chương 1377: Làm khách Mộc thành