- Ngươi là ai?
Nghệ Phong nhìn nữ tử thần bí đứng trước mặt, đôi mắt ngưng lại nhìn chăm chú bóng lưng của nàng. Nữ nhân này mang hắn từ giác đấu trường tới đỉnh núi này, nhưng không mở miệng nói một lời nào với hắn.
Đối với hành vi kỳ quái của đối phương, Nghệ Phong âm thầm cảnh giác. Hắn cảm giác được nữ nhân này không có ác ý. Đặc biệt là nữ nhân ra tay vừa đủ để mang hắn khiến cho Nghệ Phong thả lỏng một hồi. Với thực lực của nàng, nếu muốn đối phó thì hắn căn bản ngăn không được.
Nữ tử tựa hồ cũng cảm giác được ánh mắt của Nghệ Phong, nàng không quay người lại mà mở miệng nói:
- Ngươi vẫn nên khôi phục đấu khí của mình trước đi.
Nghe nữ nhân nói như vậy, Nghệ Phong ngẩn người ra. Nhưng hắn vẫn lập tức ngồi xếp bằng xuống vận hành Lăng Thần Quyết. Đúng như nữ nhân này đã nói, một trận chiến giữa hắn và Đế Ngạo Thiên. Đấu khí trong cơ thể đã tiêu hao hầu như không còn, cộng thêm tác dụng phụ của trảm tiên khiến cho hắn cảm thấy rất mỏi mệt. Bạn đang đọc truyện được copy tại
May mắn là thực lực lúc này đã đạt tới Quân cấp thất giai, thi triển Trảm Tiên không giống dĩ vãng phải hơn nửa tháng mới có thể hoàn toàn khôi phục.
Nữ nhân thấy Nghệ Phong ngồi xếp bằng tu luyện, lúc này mới quay đầu nhìn về phía hắn, cặp mắt xinh đẹp kia nhìn Nghệ Phong mang theo một tia nhu hòa. Tựa hồ như nhìn thấy vãn bối mà chính mình sủng ái vậy.
Nhìn Nghệ Phong cắn nuốt năng lượng bốn phía tiến vào trong cơ thể, ngón tay Ngạo Tuyết cũng hơi động một chút. Dưới một chỉ của nàng linh khí bốn phía điên cuồng hội tụ tiến về phía Nghệ Phong, ngay lập tức linh khí bốn phía xung quanh Nghệ Phong dày đặc hơn mấy lần.
Trong lúc khôi phục thực lực Nghệ Phong tự nhiên phát giác được điểm ấy, trong lòng đồng thời cảm thấy kinh ngạc. Thủ ấn trong tay cũng bắt đầu điên cuồng biến hóa, cắn nuốt lực lượng từ bốn phía.
Cứ như vậy, Nghệ Phong ngồi xếp bằng trên đỉnh núi suốt ba ngày, trong vòng 3 ngày nữ nhân thần bí cũng không rời khỏi hắn một tấc. Nàng đứng ở trên một tảng đá khổng lồ tại một đỉnh núi cao nhất, ánh mắt nhìn mặt trời mọc lên lặn xuống, tựa như một tiên tử không nhiễm chút khói lửa nhân gian.
Đương nhiên, cảnh đẹp như thế này Nghệ Phong không thể nhìn thấy, hắn vẫn đang cố gắng vận chuyển Lăng Thần Quyết. Dùng thời gian ba ngày thanh trừ toàn bộ di chứng do trảm tiên để lại. Khôi phục thực lực đến trạng thái đỉnh phong trước kia.
Thế nhưng, Nghệ Phong cũng không vì vậy mà dừng biến hóa thủ ấn. Trận chiến cùng Đế Ngạo Thiên, Nghệ Phong chiếm được rất nhiều lợi ích. Dưới biến hóa thủ ấn của Nghệ Phong, từng đạo đấu khí điên cuồng dũng mãnh tiến vào trong cơ thể Nghệ Phong, khí tức của Nghệ Phong tại thời khắc tăng lên như bão tố.
- Ồ...
Ngạo Tuyết thấy Nghệ Phong mượn cơ hội này để đột phá, kinh ngạc khẽ ồ một tiếng. Ngón tay của nàng một lần nữa khẽ vẫy nhẹ, từng đạo linh khí hội tụ lại, năng lượng bốn phía như trở thành thực chất vây xung quanh hắn.
Dưới sự bao bọc của linh khí, Nghệ Phong bắt đầu điên cuồng vận chuyển lực lượng Phệ Châu cắn nuốt. Đồng thời khi thôn phệ linh khí, khí tức của Nghệ Phong bắt đầu tăng lên. Năng lượng Phệ Châu trong cơ thể xoay tròn một cách điên cuồng, linh khí bốn phía liền tạo thành một vòng xoáy dũng mãnh tiến vào trong cơ thể Nghệ Phong.
Thấy Nghệ Phong tấn giai lại thôn phệ nhiều lực lượng như thế, Ngạo Tuyết có chút bội phục căn cơ của Nghệ Phong. Trong lòng thầm nghĩ không biết hắn làm sao có thể bồi dưỡng căn cơ của đồ đệ mình kiên cố như thế.
Linh khí bốn phía vẫn điên cuồng lao về phía Nghệ Phong, tạo nên một vòng xoáy cực lớn bên người Nghệ Phong. Trong vòng xoáy, khí tức của Nghệ Phong rốt cục cũng đột phá bình cảnh Thất giai, bắt đầu trùng kích Bát giai.
Mà một khắc khi đột phá bình cảnh này, linh khí càng hóa thành thực chất tiến vào trong cơ thể Nghệ Phong, rồi sau đó bị Phệ Châu thôn phệ một lần nữa, cuối cùng hóa thành lực lượng tinh thuần khiến người khác phải đố kỵ, tiến vào bên trong khí hải.
Khí tức một đường kéo lên cuối cùng sau khi ổn định cấp độ Bát giai lúc này khí thế của hắn mới dần hạ xuống. Khi một tia linh khí cuối cùng bị hắn thôn phệ, thân thể Nghệ Phong phát ra những thanh âm cách cách của xương cốt được kéo dãn.
Nghệ Phong duỗi cái lưng mệt mỏi, cảm giác được lực lượng trong cơ thể bành trướng, nhịn không được ngửa mặt lên trời gầm lên một tiếng, mang theo uy thế kinh động tất cả ma thú chim chóc ở ngọn núi này. Bất quá, khiến cho Nghệ Phong kinh ngạc chính là không một đầu ma thú nào dám chạy loạn về nơi đây.
Nghệ Phong xoay người đứng dậy, nhìn nữ nhân trước mặt mang theo khí chất tuyệt đại giai nhân, hắn khom người nói:
- Đa tạ tiền bối.
Ngạo Tuyết quay đầu lại nhìn dáng vẻ hăng hái của Nghệ Phong, ánh mắt có một tia hoảng hốt tựa hồ nhớ tới chuyện cũ năm đó ở Thánh thành. Nàng lắc đầu, nói với Nghệ Phong:
- Cấp độ Bát giai, cự ly này còn cách một bước đó rất xa. Bất quá cố gắng là được, trong thanh niên đồng lứa chỉ có ngươi cùng Đế Ngạo Thiên là có khả năng tiến thêm một bước đó.
Nghe được nữ tử nói, Nghệ Phong gật đầu, không khỏi hồ nghi hỏi:
- Không biết tiền bối là…
Ngạo Tuyết không trả lời, chỉ tháo chiếc khăn lụa ở trên mặt xuống. Một khắc này khi chiếc khăn lụa rơi xuống, một khuôn mặt mỹ lệ khiến cho người hít thở không thông xuất hiện trong tầm mắt Nghệ Phong, làm da trắng nõn dung nhan khuynh thành.
Nhớ tới thực lực của nữ nhân này, Nghệ Phong nhìn lại dung nhan hoàn mĩ, nghĩ thầm đây có lẽ chính là hoàn mỹ trong truyền thuyết. Bất quá, khi Nghệ Phong nhớ tới Tần Y khóe miệng lại không khỏi lộ ra nụ cười vui vẻ.
- Ta tên là Ngạo Tuyết! Cũng là một trong những nguyên nhân mà sư tôn ngươi bị ép phải lánh đời.
Nghe được Ngạo Tuyết nói, Nghệ Phong hơi ngẩn người, nhưng lập tức phản ứng. Nghệ Phong đối với chuyện cũ của lão đầu tử tuy biết nhưng không nhiều lắm. Chỉ là theo thời gian tiếp xúc với một số người cũng biết đại khái. Nhìn nữ nhân này, Nghệ Phong lập tức hiểu ra một số chuyện.
"Lão đầu tử là bởi vì nàng, mới bị bức phải lánh đời hay sao?"
Nghệ Phong thở nhẹ ra một hơi, không hỏi nghi vấn trong lòng. Chỉ cần nhìn thái độ của nữ nhân vừa rồi đối với hắn, đã biết rõ Ngạo Tuyết có tình ý đối với lão đầu tử.
- Bái kiến Tuyết di!
Nghệ Phong cúi người hành lễ với Ngạo Tuyết, xét từ ý nào đó mà nói, nữ nhân này chính là sư mẫu của mình.
Ngạo Tuyết thấy Nghệ Phong gọi nàng Tuyết di thì hơi sững sờ. Sau đó Ngạo Tuyết đột nhiên nhìn Nghệ Phong hỏi:
- Hắn có khỏe không?
- Có lẽ tốt, có lẽ cũng không tốt. Nhưng mà, lão đầu tử khiến cho ta có cảm giống như lục bình trong gió vậy, lão rất ít khi dừng chân lại một chỗ. Dù cho thân là đồ đệ của lão, nhưng rất ít khi được nhìn thấy thân ảnh của lão. Tuy không biết cảm xúc của lão nhưng chắc chắn trong lòng chôn giấu rất nhiều sự tình.
Nghệ Phong nói thẳng.
Ngạo Tuyết nghe được Nghệ Phong nói, ánh mắt cũng có chút ảm đạm. Thật lâu sau nàng mới nói:
- Lúc trước nếu không vì ta thì hắn cũng sẽ không như thế.
- Tuyết di nghĩ sai rồi. Đúng như người nghĩ, nếu không phải vì người lão đầu tử sẽ không làm như vậy. Thế nhưng chính là vì người, lão đầu tử mới có thể an tâm làm như thế. Đổi lại là một người khác. Lão đầu tử có khả năng vì người mà cúi đầu sao? Ngạo khí của lão đầu tử, cho dù có cận kề cái chết cũng không làm. Có thể vì người mà bỏ đi ngạo khí, lão đầu tử đương nhiên không phải hi vọng Tuyết di tự trách mình.
Nghệ Phong nhìn nữ nhân thất thần trước mặt nói:
- Nếu ta là Tuyết di sẽ làm như thế nào để cùng ở chung với lão đầu tử mà không phải đi suy xét vấn đề xem là ai đúng ai sai.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Mị Ảnh
Chương 1457: Bát giai
Chương 1457: Bát giai