Thực lực cửu giai đỉnh phong, không thể nói là không cường đại, tuy đại lục thay đổi bất ngờ, nhưng mà tất cả thế lực tranh đấu qua với Nghệ Phong đều không hề xuất hiện khiêu khích Đông Hải cung hay Tần gia trang.
Nghệ Phong ở cùng chúng nữ trong Tội Ác Chi Thành rất hòa hợp ấm áp. Cho dù là Tần Y và Nguyệt Nghiên dưới tình huống có Nghệ Phong, biểu hiện cũng không quá lạnh nhạt với nhau.
Giống như lúc trước, mỗi ngày Nghệ Phong đều ở trên đỉnh Tội Ác Chi Thành đánh Thái Cực, lúc này Nghệ Phong đánh Thái Cực càng khiến người khác không cảm giác sự hiện hữu của hắn. Lúc trước Nghệ Phong tiến vào Thiên Nhân Hợp Nhất nhất định là khác nhau, nhưng mà hiện tại cho dù là vận động không đứt cũng cảm giác Nghệ Phong hoàn toàn dung nhập vào trong thiên địa, giống như hắn với thiên địa là một.
- Hi hi...
Thời điểm Nghệ Phong thu quyền đứng yên, một tiếng cười hi hi vang lên, một đạo thân ảnh tịnh lệ bay nhanh hạ xuống sau lưng Nghệ Phong, hai tay ôm lấy Nghệ Phong, thân thể ấm áp uyển như thủy xà quấn quanh Nghệ Phong. Tay không an phận lục lọi trên người Nghệ Phong.
Cảm giác lục lọi này khiến Nghệ Phong có chút huyết khí bốc lên.
- Phong ca ca! Ca ca muốn sao?
Thanh âm mang theo lan khí yêu mị thổi bên tai Nghệ Phong, càng kích thích dục vọng của Nghệ Phong.
Nghệ Phong cố gắng áp chế, lấy một tay kéo thân thể tuyệt mỹ này, tay kia vỗ mạnh một cái ở phía trên đồn bộ vểnh cao của nàng, nhìn Thi Đại Nhi hung dữ nói:
- Một lúc nữa khiến nàng không xuống giường được!
- Hi hi! Ca ca được hay không đây?
Thi Đại Nhi cười tủm tỉm nhìn Nghệ Phong, hiển thị rõ bản sắc ma nữ.
Nghệ Phong nổi giận, nam nhân hận nhất là người khác nói không được. Thời điểm Nghệ Phong quơ lấy Thi Đại Nhi, muốn chứng minh hắn rốt cuộc được hay không, Thi Đại Nhi trực tiếp bị dọa, không dám thực nếm thử điểm này với Nghệ Phong. Nàng tranh thủ thời gian nói:
- Phong ca ca, ta tìm ca ca có việc.
Nghệ Phong cười cười, hai tay vỗ lên bờ mông căng tròn của Thi Đại Nhi mấy cái nữa, rồi mới nhìn Thi Đại Nhi cười nói:
- Nói đi! Sự tình gì?
Thi Đại Nhi cười hì hì nói:
- Ta và sư tôn bị người khi dễ. Hừ, nam nhân các ngươi không có một ai tốt, khi dễ nữ tử yếu nhược như chúng ta.
Nghệ Phong trắng mắt nhìn liếc Thi Đại Nhi, ngươi cùng Yêu Hậu cũng tính là nữ tử yếu nhược, vậy các ngươi coi nữ nhân và nam nhân khác trên đời thành cái dạng gì. Trên đời không biết có bao nhiêu nam nhân có thể vượt qua sư đồ các nàng, chứ đừng nói là nữ nhân?
- Rốt cuộc là nàng khi dễ người khác, hay là người khác khi dễ nàng? Chuyện này nàng nhất định phải nói rõ ràng.
Nghệ Phong nhìn Thi Đại Nhi, khóe miệng nhếch lên vui vẻ.
Thi Đại Nhi nổi giận, nhìn Nghệ Phong hừ một tiếng nói:
- Ca ca nghĩ ta và sư tôn là người thích khi dễ người khác sao?
- Phải!
Nghệ Phong dùng sức gật đầu. Rất chăm chú nói.
- Phong ca ca!
Thi Đại Nhi tức thì nóng giận, nghĩ thầm người ta là thục nữ, nào có giống như hắn nói như vậy.
- Được rồi, được rồi, ta tin tưởng hai sư tôn các nàng bị khi phụ.
Nghệ Phong nhìn Thi Đại Nhi sắp tức giận bỏ đi, tranh thủ thời gian nói.
Lúc này Thi Đại Nhi mới thoả mãn gật đầu, nhìn Nghệ Phong nói:
- Một xú nam nhân rõ ràng đánh chủ ý với sư tôn, cũng không nhìn một chút chính mình là cái mặt hàng gì. Còn so ra kém Phong ca ca, cư nhiên vọng tưởng cóc ăn thịt thiên nga.
Nghệ Phong dùng sức vỗ lên bờ mông của Thi Đại Nhi một cái, cái gì gọi là còn so ra kém hắn a? Loại người tuấn kiệt như hắn là tồn tại xuyên qua thiên hạ, làm sao có người so với hắn được? Sao có thể lấy người khác so sánh với hắn chứ?
Thi Đại Nhi hì hì cười cười, hôn một ngụm lên miệng Nghệ Phong cười nói:
- Được rồi, ta biết rõ Phong ca ca tốt nhất. Bất quá như vậy càng không thể để cho xú nam nhân này đánh chủ ý tới sư tôn, hừ, thà sư tôn cho Phong ca ca cũng không thể cho hắn a.
Nghe được câu này, Nghệ Phong rất muốn dùng sức gật đầu. Bất quá nhớ tới thủ đoạn của tiểu ma nữ này, Nghệ Phong trực tiếp nghiêm trang đáp lại:
- Ta không có hứng thú đối với sư tôn nàng.
Thi Đại Nhi nhếch miệng, cực kỳ hèn mọn nhìn Nghệ Phong nói:
- Khẩu thị tâm phi. Là nam nhân mà không có chủ ý tới sư tôn ta, trừ khi hắn không có năng lực.
- ...
Nghệ Phong cảm thấy hắn không thể thảo luận với Thi Đại Nhi về vấn đề này, bằng không sớm muộn cũng bị Thi Đại Nhi quấn vào.
- Ai đánh chủ ý tới sư tôn của nàng? Lá gan hắn cũng không nhỏ a!
Nghệ Phong cười nói.
- Một lão gia hỏa, thực lực đạt tới chuẩn Chí Tôn, Thánh Âm Tông ta không có người địch nổi hắn.
Thi Đại Nhi nói.
- Chuẩn Chí Tôn? Hộ pháp Chí Tôn?
Nghệ Phong nhìn Thi Đại Nhi hỏi.
- Ừ! Thời điểm Thánh Âm Tông đấu với một thế gia siêu cấp của Tiên Cảnh, lão gia hỏa này cư nhiên chạy đến nói, nếu sư tôn theo hắn, vậy hắn sẽ giúp Thánh Âm Tông, không theo hắn, hắn sẽ giúp liên minh Tiên Cảnh.
Thi Đại Nhi tức giận nói.
Nghệ Phong nhẹ gật đầu, nghĩ thầm không biết ý tứ này là của hắn hay là ý tứ của Chí Tôn sau lưng hắn. Nếu là ý tứ của hắn còn dễ nói, nếu như liên lụy đến Chí Tôn mà nói, vậy thì cần phải xem xét kỹ càng.
Bất quá mặc kệ nguyên nhân gì cũng không thể để cho Yêu Hậu đáp ứng đối phương.
- Sao không đi tìm Thánh Thành? Thánh Âm Tông là phân tông của Thánh Thành, một chuẩn Chí Tôn, Thánh Thành cũng không phải không đối phó được?
Nghệ Phong nhìn Thi Đại Nhi hỏi.
Thi Đại Nhi cười hi hi nói:
- Chúng ta còn thân thiết với Phong ca ca hơn cả Thánh Thành, đương nhiên phải tìm ca ca trước. Huống chi sư tôn cũng nói, người nhớ Phong ca ca.
Nghe được Thi Đại Nhi trả lời, Nghệ Phong có thể tưởng tượng thời điểm Yêu Hậu nói những lời này tà ác tới cỡ nào, hắn nhìn Thi Đại Nhi nói:
- Đừng, vẫn là bảo sư tôn nàng đừng nhớ ta. Còn nữa, nàng không phải không biết ta đã rời khỏi Tà Tông. Nhúng tay vào chuyện tình Thánh Tông có vẻ không tốt lắm, đúng không?
Thi Đại Nhi liếc nhìn Nghệ Phong, lập tức a một tiếng nói:
- Đã như vậy, ta sẽ đi, ngày nào đó lão bà của ca ca bị người khác kéo lên giường cũng đừng có khóc.
Nói xong, Thi Đại Nhi buông Nghệ Phong ra, chuẩn bị rời đi.
Nghệ Phong thấy Thi Đại Nhi như thế, bất đắc dĩ lắc đầu, nghĩ thầm Yêu Hậu và Thi Đại Nhi này thật đúng là ăn chết hắn. Sợ đây chính là vì Yêu Hậu muốn hắn tham dự vào tranh đấu đại lục lần nữa.
- Cũng được! Dù sao sớm muộn cũng sẽ giao phong với những Chí Tôn này, hiện tại đi xem cũng tốt. Đi thôi! Đi xem người nào sắc đảm ngập trời!
Thi Đại Nhi nghe được Nghệ Phong nói, mang theo yêu mị nhìn Nghệ Phong nói:
- Chỉ biết Phong ca ca không ra khỏi Thánh Tông được.
Nghệ Phong cười gõ Thi Đại Nhi một chút đáp lại:
- Biết rõ cũng đừng nói ra, nếu không sẽ bị người mắng.
Thi Đại Nhi và Nghệ Phong đồng thời tà ác cười rộ lên, buông đối phương ra, nắm tay đi ra ngoài cùng một chỗ.
Nghệ Phong nói cùng đám người Tần Y phải đi ra ngoài giải quyết công việc một chút, Tần Y liếc nhìn Thi Đại Nhi, không hỏi nhiều, chỉ nhẹ gật đầu, nàng hiểu rất rõ thực lực của Nghệ Phong lúc này, có thể gây tổn thương cho hắn quả thực không nhiều. Bạn đang đọc truyện được copy tại
Thi Đại Nhi nhìn nữ tử điên đảo chúng sinh trước mặt, tuy lúc trước ghen ghét muốn điên cuồng. Nhưng lại không thể không thừa nhận, mình so với nàng vẫn kém hơn một bậc, tuy không cam lòng, nhưng cũng sẽ không tìm Tần Y gây phiền toái. Bởi vì nàng biết rõ, cho dù tìm Tần Y gây phiền toái thế nào, nàng cũng không kiếm được chỗ tốt. Hơn nữa sau nhiều lần đối phó Tần Y thất bại, Tần Y chỉ cười cười bỏ qua, điều này khiến Thi Đại Nhi nhiều ít có chút ngượng ngùng.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Mị Ảnh
Chương 1636: Thi Đại Nhi
Chương 1636: Thi Đại Nhi