Mọi người đưa mắt nhìn nhau, sau đó...
"Ha ha ha!".
Tiếng cười lố bịch vang khắp phòng tiệc.
"Anh Hà, tôi thấy anh chàng tên Lâm Chính này còn phù hợp để diễn hài hơn cả anh đấy".
"Tôi nghĩ nếu Long Quốc muốn làm lại “Joker” thì chắc chắn anh ta là diễn viên phù hợp nhất".
"Thú vị thật! Đây là nguồn vui của tôi hôm nay đấy!".
"Thế mà cũng có người dám to mồm chém gió trước mặt mọi người! Nực cười!".
Bọn họ cười cợt châm chọc, không thèm quan tâm đến những lời Lâm Chính nói, sau một hồi cười nhạo liền bỏ đi, chẳng đếm xỉa gì đến tên điên này nữa.
"Họ Lâm kia, mày vẫn chưa rõ mình là ai sao? Mày nghĩ mày là ai chứ? Thần y Lâm Giang Thành? Tao nói cho mày biết, cho dù mày là thần y Lâm chó chết gì đó, thì trong giới này, mày gặp ông đây cũng phải cúi đầu".
Thích Phi Long lạnh lùng nhìn Lâm Chính: "Hôm nay nếu không phải sự kiện lớn, ông đây không muốn trở mặt, thì mày nghĩ mày đắc ý được như vậy sao? Đừng vênh váo quá!".
Nói xong, mấy người cũng lần lượt rời đi.
Tô Nhu thở dài, không nói gì nữa.
Mọi người rời khỏi khách sạn, trở về Giang Thành.
"Tôi xin lỗi, Lâm Chính, lại gây phiền phức lớn cho anh rồi".
Trên xe, Tô Dư nói đầy áy náy.
"Chị Tô Dư, chuyện này không liên quan đến chị, phiền phức này là do em gây ra, chị không cần gánh họa thay em đâu".
Tô Nhu vội nói.
"Không sao, chỉ là chuyện nhỏ thôi mà".
Lâm Chính mỉm cười.
"Chuyện nhỏ?".
Tô Nhu trừng mắt lườm anh: "Chuyện vốn dĩ đã được giải quyết rồi, anh còn nói những lời như vậy làm gì? Anh nghĩ chúng ta đắc tội với những người đó được sao?".
"Có gì mà không đắc tội được? Chỉ là một đám con hát thôi mà!".
Lâm Chính lắc đầu.
"Con hát? Bây giờ không phải thời cổ đại, con hát thì sao chứ? Bọn họ có tầm ảnh hưởng lớn như vậy, chỉ cần nhằm vào anh là người hâm mộ của họ sẽ chặn cho anh không ra được khỏi nhà luôn".
Tô Nhu bực bội nói: "Lại còn bắt bọn họ dập đầu với đạo diễn Tống và chị Tô Dư? Anh nghĩ anh có tầm ảnh hưởng lớn như vậy sao?".
"Anh thì không, nhưng anh nghĩ chắc là thần y Lâm thì có".
Lâm Chính mỉm cười: "Em đừng quên Tiểu Dư và đạo diễn Tống đều là người của Dương Hoa, nếu thần y Lâm biết chuyện này thì chắc chắn sẽ không bỏ qua và đòi lại công bằng cho bọn họ".
Anh vừa dứt lời, Tống Kinh và Tô Dư đều quay sang nhìn.
Tống Kinh muốn nói lại thôi.
Tô Nhu thì nhíu mày nói: "Thế lực và thủ đoạn của thần y Lâm thì đương nhiên là em biết, nhưng Thích Tư Mưu cũng không phải nhân vật đơn giản. Ông ta là người có máu mặt trong giới giải trí, chẳng phải Thích Phi Long đã nói rồi sao? Nếu đặt chân vào giới giải trí thì dù là thần y Lâm cũng không làm gì được anh ta..."
"Chuyện đó không liên quan đến anh".
Lâm Chính mỉm cười: "Dù sao thì cứ đổ chuyện này lên đầu thần y Lâm, anh ấy giải quyết thế nào là việc của anh ấy".
"Anh... đúng là cáo mượn oai hùm!".
Tô Nhu cấu mạnh anh một cái, bực bội nhìn ra ngoài cửa sổ.
Tô Dư nhăn nhó cười, đáy mắt lóe lên một tia cô đơn.
Thực ra cô ta và Tống Kinh có suy nghĩ giống nhau.
Tuy bọn họ biết Lâm Chính là thần y Lâm, có thế lực phi phàm, nhưng hôm nay bọn họ không chỉ đắc tội với Thích Tư Mưu, mà còn là một nửa giới giải trí.
Nếu những người này liên thủ để cấm sóng, thì sợ là Chủ tịch Lâm của Dương Hoa ra mặt cũng không giải quyết được.
"Thôi kệ đi, cùng lắm là rút khỏi giới giải trí".
Tô Dư thầm an ủi bản thân, rồi giẫm mạnh chân ga.
Chiếc xe lao vút về phía Giang Thành.
Cùng lúc đó.
Đồn cảnh sát Thượng Hỗ.
"Cái gì? Không cho bảo lãnh?".
Thích Phi Long đội mũ lưỡi trai, nhìn nhân viên công tác với ánh mắt khó tin và kinh ngạc.
"Đúng vậy, nếu anh không còn việc gì thì mau rời khỏi đây đi".
Nhân viên công tác nói rất nghiêm túc, sau đó cúi đầu xuống, tiếp tục làm việc.
"Khoan đã, khoan đã, để tôi gọi cuộc điện thoại".
Thích Phi Long cảm thấy không đúng lắm, vội vàng lấy điện thoại ra gọi cho Thích Tư Mưu.
"Ông nội, đối phương không cho bảo lãnh, thái độ còn rất kiên quyết".
"Bảo luật sư Đường tới một chuyến".
"Vâng".
Thích Phi Long nặng nề gật đầu.
10 phút sau, luật sư số một Thượng Hỗ đã đến đồn cảnh sát...