“Ông đây chẳng phải đang giúp cậu ta có cớ để ly hôn sao, cậu ta cảm ơn ông đây còn không kịpNói rồi khuôn mặt thối tha ghê tởm của Trần Nam dí sát tới mặt của Cảnh Y Nhân.“...” Cảnh Y Nhân không chịu được bị vấy bẩn như vậy, bàn tay nắm lấy dĩa ăn ác liệt đâm về phía cổ họng của mình... Trong lòng cô thấy không cam lòng. Cô thật sự rất vất vả mới có thể sống lại, lẽ nào phải chết ở đây sao...?“Chúng mày ai dám động vào cô ấy thử xem.” Một giọng nói lạnh lẽo, bén nhọn như băng lạnh tựa như được truyền tới từ địa ngục vang lên, giọng nói ấy không lớn nhưng vẫn có đủ lực uy hiếp.Tất cả đều sững sờ, theo bản năng quay đầu lại nhìn.Trong nháy mắt khi hai người đàn bà khốn kiếp kia nhìn thấy Lục Minh, cả hai đều ngây người đứng hóa đá tại chỗ, không dám làm ra bất cứ cử động nhỏ nào.Còn tên mập Trần Nam dù đã nghe thấy tên của Lục Minh nhưng chưa từng nhìn thấy anh.Khi nhìn thấy một người đàn ông xa lạ xông vào, hắn liền quay về phía hai người phụ nữ hét lên: “Các cô trông cửa thế nào đấy hả? Sao lại để thằng nhóc thối tha này vào gây sự. Làm ông đây cụt hứng.”Tên mập Trần Nam tiếp tục sàm sỡ Cảnh Y Nhân. Lục Minh đùng đùng đi tới, hai người phụ nữ sững sờ đứng nguyên tại chỗ, trên người đổ mồ hôi lạnh. Lúc Lục Minh đi qua, tay tiện thể với lấy cái ghế phía sau lưng không có ai ngồi, anh nhấc ghế lên, hết sức vô tình đập mạnh vào gáy tên mập Trần Nam. Một tiếng hét thảm thiết kêu lên, tên mập Trần Nam “đụng” một cái ngã xuống đất. Sau gáy không ngừng chảy máu. Lục Minh giống như chưa hả giận, còn đập thêm mấy phát lên lưng của tên mập, tên mập nằm trên đất kêu từng tiếng thảm thiết. Hắn di chuyển cái thân thể mập mạp của mình chui xuống gầm bàn. Hình ảnh máu me khủng bố như vậy làm kẻ đồng lõa là tên gầy đứng tại chỗ không dám có một cử động nhỏ nào, tên huấn luyện viên lại càng ngây ngốc. Người phục vụ của cửa hàng trốn trong góc quầy bar run lập cập. Khách khứa trong cửa hàng đã sớm bỏ chạy không còn một mông khi bọn họ bắt đầu gây sự rối.Trần Nam ôm đầu đang chảy máu be bét, trốn dưới gầm bàn, miễn cưỡng ngẩng đầu lên nhìn cái tên mới phát điên lên đánh hắn.Chỉ thấy người kia lạnh lùng liếc mắt nhìn hắn một cái rồi thả cái ghế trên tay xuống, đi về góc đối diện chỗ mà Cảnh Y Nhân đang trốn.Khi đến gần Lục Minh mới thấy Cảnh Y Nhân chật vật biết bao nhiêu, trên người cô không biết bị đổ lên thứ nước màu đỏ gì mà loang hết ra váy, cổ áo bị xé rách, để lộ ra cổ, trên bả vai còn có vết máu ứ đọng vô cùng bắt mắt.Cô khư khư bảo vệ ngực, đầu cúi gằm xuống, ngồi thụp trên mặt đất. Bàn tay nhỏ bé nắm một cái dĩa ăn thật chặt, như thể cái dĩa ăn kia là cọng cỏ cứu mạng duy nhất của cô vậy.Lồng ngực Lục Minh đột nhiên nghẹn lại, anh mím chặt môi, ngọn lửa giận dữ trong lồng ngực trong nháy mặt lại bùng lên, gương mặt anh tái mét.Anh ngồi thụp xuống, chậm rãi đưa tay ra nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của cô lên, anh đang định ôm lấy cô thì thấy bên phải khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn của cô là ba vết cào đỏ bừng sưng tấy vô cùng bắt mắt. Đôi mắt kia cũng đỏ hoe lên. Dưới cổ cô có bốn điểm màu đỏ chói mắt, nếu như anh tới chậm một bước có phải cô sẽ dùng cái dĩa ăn này đâm vào cổ họng để giữ gìn sự trong sạch của mình không?Lục Minh giống như bị điện giật khựng lại tại chỗ, con ngươi co rút lại, từng tế bào trong người như căng phông, một luồng khí tức lạnh lẽo âm trầm từ trên người anh phát tán ra.Rồi Lục Minh buông Cảnh Y Nhân ra, anh đột nhiên đứng lên.Anh đi tới phía trước chỗ ngồi của Cảnh Y Nhân, vớ lấy chai rượu trên bàn, đi sang phía bàn đối diện nơi mà tên Trần Nam đang trốn ném mạnh tới.