“Quản gia Ngô ném quần áo đi đâu rồi?” Lục Minh lo lắng hỏi, dù có vết bỏng trên mu bàn tay nhưng dường như anh không hề cảm giác được cơn đau. “Có... có lẽ là thùng rác bên cạnh bến xe buýt ở phía bên kia đường ạ...” Cô hầu gái nơm nớp lo sợ, chỉ ra phía ngoài.Không biết tại sao ngài Lục đột nhiên lại muốn tìm bộ quần áo kia? Đã nhiều ngày như vậy không biết rác đã bị lấy đi chưa? Tuy rằng chỗ này bọn họ không có nhiều nhà, rác rưởi cũng không nhiều lắm, số lần thu gom rác cũng ít hơn so với chỗ khác, nhưng đã qua mấy ngày rồi, chỉ sợ không tìm lại được.Cô hầu gái còn chưa kịp nói hết thì Lục Minh đã đi ra ngoài.Cô hầu gái theo bản năng hỏi người bên cạnh: “Quản gia Ngô vứt đi lúc nào vậy?”“Hình như hôm qua mới vứt đi thì phải...”Ra đến bậc thềm Lục Minh cũng không cần đổi giày mà đi mở cửa chính ra, một cơn gió lạnh ập vào, anh đi dép bông chạy ra ngoài sân. Trời chưa sáng hơn, trong sân vẫn hơi tối, nhưng nhờ ánh đèn đường, Lục Minh vẫn có thể nhìn rõ thùng rácbên cạnh bến xe buýt ở phía bên kia đường, mà bên cạnh thùng rác là một người lang thang đang lúi húi tìm đồ trong đó.Lục Minh kéo mạnh cửa sắt trong sân, thậm chí còn không thèm nhìn hai bên trái phải xem có xe tới hay không mà vội vàng xông thẳng sang đường.Người lang thang thân hình gầy gò, râu ria xồm xoàm, tóc tai lởm chởm, quần áo rách rưới vừa hay tìm được một cái hộp vuông bên trong thùng rác, khi mở hộp ra liền thấy một bộ quần áo mới. Trong chớp mắt, người lang thang cảm ơn ông trời, có lẽ đã thương cho ông không có quần áo mặc nên vừa tìm đã thấy quần áo mới, đã thế còn là cả một bộ.Ông vui sướng lấy quần áo trong hộp ra, ướm lên người để so sánh to nhỏ. Quần áo vừa mới giơ lên phía trước thì đột nhiên phần vạt áo bị kéo lại, có người muốn giặt quần áo của ông, người lang thang lo lắng vội nắm chặt bộ quần áo, suýt chút nữa nó đã bị người ta cướp mất rồi. “Đây là quần áo của tôi.” Người lang thang hét lên, ông mờ mịt nhìn người thanh niên trẻ trước mặt. Nhìn thằng nhóc này hẵng còn trẻ, trông cũng sạch sẽ, mà mặt mũi lại tuấn tú thế kia, sao lại đi nhặt đồ thừa giống như ông chứ. “...” Lục Minh nhíu mày, trợn trừng nhìn người lang thang, anh nắm chặt lấy phần ống tay của cái áo, nhấn từng chữ để giải thích: “Đây là quần áo của tôi.”“của tôi chứ.” Người lang thang không phục phản bác lại: “Tôi nhìn thấy trước. Phía trước vẫn có thùng rác đấy. Cậu tới đấy mà tìm.” Người lang thang chỉ vào cái thùng rác ở phía xa xa. “...” Lục Minh không nói gì, hóa ra anh bị người ta coi là người lang thang rồi. Lục Minh lười phải giải thích, vốn định đưa cho người lang thang tiền để giải quyết chuyện này, một tay sờ trên người, lúc này mới phát hiện ra là anh để áo khoác ở trong nhà, trên người cũng không có tiền. Nghĩ vậy, Lục Minh ngại ngần chỉ vào biệt thự phía sau, giải thích: “Ông đưa quần áo cho tôi, tôi vào lấy tiền cho ông. Được không?”Người lang thang lại nắm chặt quần áo hơn: “Cậu coi tôi là đồ ngốc chắc? Nếu cậu mà ở đây thì còn phải tranh một bộ quần áo với tôi à?”“...” Lục Minh thực sự không thể nói chuyện được với ông bác lang thang này. Không hề do dự, Lục Minh tháo đồng hồ đeo tay phiên bản giới hạn trên toàn cầu đưa cho người lang thang: “Cái này cho ông. Quần áo đưa cho tôi.”Vừa nhìn cái đồng hồ mạ vàng, rồi lại tính thấy giá trị của nó còn hơn giá tiền của bộ quần áo, hai mắt người lang thang sáng lên, ông ta liền thả bộ quần áo ra, trả cho Lục Minh rồi giật lấy cái đồng hồ, xoay người bỏ chạy.