Ánh mắt của quản gia Ngô trở lại trên người Cảnh Y Nhân.“Cô Cảnh! Hôm nay tôi đi đón phu nhân của tôi! Phu nhân của tôi còn đang chờ bên ngoài. Cô về sớm một chút nhé! Nếu không ngại Lục sẽ lo lắng đấy!”“...” Phu nhân?Từ trước tới giờ Cảnh Y Nhân vẫn không biết quản gia Ngô còn có bà xã, trước giờ ở nhà cũng chưa từng thấy.Cảnh Y Nhân cũng không hỏi nhiều, chỉ gật đầu “ùm” một tiếng rồi để quản gia Ngô đi. Quản gia Ngô đi được một lát, Cảnh Y Nhân và Lý Lộ lại đi dạo loanh quanh, mua thêm một vài thứ đồ nữa. Không thể không nói mắt thẩm mỹ của Lý Lộ rất tốt, hơn nữa còn có rất nhiều thứ cô chưa từng nhìn thấy, cô ấy chỉ cần nói qua một chút là Cảnh Y Nhân đã hiểu rồi.Đi dạo cũng đã tầm tầm, Cảnh Y Nhân và Lý Lộ trao đổi số điện thoại rồi ai về nhà nấy. Trên đường về nhà, Cảnh Y Nhân vẫn không nói gì. Cô rất thức thời biết là hôm nay nhất định đã chọc phải cậu rồi.Một mình ra cửa mà lại không về, rồi còn lỡ hẹn, sau đó còn khiến mình trông như quỷ cái nữa, những điều này đã đủ làm cho Lục Minh mang cô đi băm nát rồi.Nhưng lúc này Lục Minh không nổi giận thì tức là đã có gì đó không bình thường.Cảnh Y Nhân cũng không ngốc tới mức lao thẳng vào mũi dao mà trêu cậu. Ánh mắt cô nhìn về phía những ánh đèn ngoài cửa sổ.Xe đi được một đoạn thì đột nhiên Lục Minh mở miệng: “Hôm nay cô tới bệnh viện làm gì?” “...” Trong lòng Cảnh Y Nhân hơi hồi hộp một chút, cô ngẫm nghĩ tại sao anh lại biết. Cảnh Y Nhân quay đầu sang, thành thực báo cáo lại: “Đi kiểm tra sức khỏe.” “Thấy không khỏe sao?”Cảnh Y Nhân lắc đầu, rồi đột nhiên nói sang chuyện khác, hỏi Lục Minh: “Cậu ơi! Chúng ta kết hôn bao lâu rồi?”Lục Minh nghĩ vài giây: “Một năm rồi.”“Tại sao cháu lại không có thai?”“...” Lục Minh nhướn mày nhìn cô một cái, khóe miệng cong lên một nụ cười như có như không.“Bởi vì chúng ta chưa từng làm. Không động phòng hoa chúc. Thế nên cô không thể mang thai được.” Lục Minh nói ra đáp án không thể nào đơn giản hơn.Đôi mắt Cảnh Y Nhân sáng lên, giống như đã hiểu ra điều gì. Vấn đề này hôm nay Cảnh Y Nhân đã tra trên điện thoại di động rồi, trên điện thoại có nói rõ nhưng vẫn có chỗ cô không hiểu, cái gì mà nòng nọc với trứng kết hợp với nhau thì mới có thể có con.Hiện giờ cô hơi hiểu một chút rồi. Nhất định phải có đêm động phòng hoa chúc.“Đột nhiên muốn có con sao?”Cảnh Y Nhân lắc đầu: “Không muốn!” Có con phiền lắm. Cô vẫn còn là trẻ con mà.Cảnh Y Nhân quyết đoán trả lời làm vẻ mặt Lục Minh lạnh đi.Rồi anh thản nhiên nói: “Còn 2 tháng nữa thời gian tuyển cử của cha tôi kết thúc, vị trí tổng thống rất quan trọng với ông ấy. Đừng tưởng tôi không biết nhà họ Cảnh các cô định tính toán điều gì.”“...” Nghe vậy Cảnh Y Nhân sầm mặt lại.Anh nói nhà họ Cảnh xấu xa thì cô mặc kệ, nhưng tại sao lại lôi kéo cô vào một giuộc chứ.Nghĩ vậy Cảnh Y Nhân lại bực mình.Cô cười xem thường: “Đúng đó! Nhà họ Lục ai mà không muốn nịnh bợ chứ! Cảnh Y Nhân cháu đây may mắn mới được gả cho cậu, làm gì có chuyện muốn vứt bỏ là vứt bỏ dễ dàng như vậy.”“Két!!!” Lục Minh đột nhiên phanh lại, tiếng lốp xe ma sát với mặt đường chói tai vang lên. Lục Minh nắm lấy hàm dưới của cô: “Cảnh Y Nhân! Đừng thấy tôi đối xử tốt với cô một chút là cô lại được voi đòi tiên.”Hôm nay Cảnh Y Nhân cũng không phải là sắp tới ngày “dâu chín” hay không! Bình thường có không dám nói chuyện với Lục Minh như vậy.Nhưng lúc này thái độ của Lục Minh làm cô rất khó chịu, bình thường có không dám phản bác anh, nhưng hôm nay lá gan đột nhiên lớn rồi, nên cô phản bác lại. “Thật sao? Mỗi ngày cậu ngoại trừ hung dữ với cháu thì còn biết làm gì chứ? Coi cháu là đứa nhỏ ba tuổi chắc, sàm sỡ cháu mà nói là lễ nghi, cậu muốn lừa cháu tới lúc nào nữa vậy?”