TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Vợ Boss Là Công Chúa
Chương 177: Chồng tôi là lục minh

Rõ ràng cô chỉ ngồi đó không làm gì cả, một ánh mắt lướt qua, cũng đã hút hồn vô số đàn ông, cộng thêm đôi chân trắng nõn, thẳng tắp, thon dài của cô, dù đi một đôi giày đế bằng vẫn thon dài như vậy, quả thực là quá hoàn mỹ. Ánh mắt đám đàn ông tựa như cây đinh bị ghim chặt lại không thể nhổ ra, nhìn ngắm đến thất thần.

Cảnh Y Nhân bị một đám người vây xung quanh ngó nghiêng xem xét, ngược lại cũng không cảm thấy quá hồi hộp, chỉ là cô thấy ngại vì đôi chân để lộ ra, theo bản năng thu chân về co lại dưới gầm ghế.

Cô cầm chiếc muỗng nhỏ ăn từng thìa kem một cách tao nhã. Đối diện cô, trợ lý thư kí ngấu nghiến ăn kem như hùm như hạp. Đồ miễn phí nên cô phải ăn mấy cái kem cho thỏa thích.

Những người đàn ông ngồi trước sau trái phải, và cả những người đàn ông ngồi bàn bên cạnh nhìn dáng vẻ gợi cảm khi đôi môi của Cảnh Y Nhân khẽ mở ra ăn kem liền âm thầm nuốt nước miếng, chỉ thiếu chảy nước miếng ra thôi.

Bàn có con gái ngồi cùng thì các cô gái bực tức rời đi, bàn không có con gái ngồi cùng thì túm tụm lại bàn luận với nhau.

“Đây là nhân viên mới à?”

“Không biết.”

“Người của bộ phận nào thế?”

“Chẳng rõ. Ông đi hỏi thử xem.”

Cánh đàn ông nhỏ giọng bàn luận, thế mà lại có một người đàn ông hào hoa phong nhã, cầm một chiếc ly đồ uống trong tay tiến lại hỏi chuyện Cảnh Y Nhân.

“Này cô gái, chào em! Xin hỏi em là nhân viên mới của công ty phải không? Anh tên là Trần Chí Bằng, ở bộ phận kế hoạch.” Nói xong người đàn ông duỗi một cánh tay ra trước mặt Cảnh Y Nhân. “...” Cảnh Y Nhân thoáng chút bối rối, hơi không phản ứng kịp. Theo bản năng, cô chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn người đàn ông đeo kính hào hoa phong nhã trước mắt, rồi đứng dậy. Tốc độ của cảnh Y Nhân đứng dậy hơi nhanh, không cẩn thận đụng vào tay người đàn ông kia. Đồ uống anh ta đang cầm trên tay sóng sánh một chút, bắn mấy giọt lên đùi cảnh Y Nhân.

Người đàn ông hoảng hốt vô thức khom lưng xuống giúp Cảnh Y Nhân lau sạch đi: “Thật ngại quá! Thưa cô!”

Động tác của anh ta làm cảnh Y Nhân sợ hãi lùi về sau một bước, tránh được bàn tay của anh ta. “Không sao! Tôi tên là Cảnh Y Nhân.” Nói xong, Cảnh Y Nhân khẽ bắt tay với người đàn ông đứng trước mặt rồi thu tay về.

Anh ta vô cùng vui vẻ cười với Cảnh Y Nhân: “Em là người mới tới đây à?”

Nghe vậy, trợ lý thư ký đang ngồi đối diện Cảnh Y Nhân lúc này mới phản ứng kịp, hóa ra người đàn ông này tiếp cận để bắt chuyện, chứ không phải để chào hỏi phu nhân Tổng giám đốc. Trợ lý thư kí bị dọa sợ đứng bật dậy, đang muốn mở miệng giải thích, Cảnh Y Nhân đã mở miệng trước cô ta. Cảnh Y Nhân lắc đầu một cái: “Không phải! Chồng tôi làm ở đây.” Một câu “Chồng tôi làm ở đây của Cảnh Y Nhân khiến toàn bộ bầu không khí phòng cà phê trong thoáng chốc liền trầm xuống, xua tan hết mọi ý nghĩ của cánh đàn ông, một loại cảm giác như từ thiên đường rơi xuống địa ngục, khóc không ra nước mắt. Người đàn ông có phần lúng túng nói: “Cô Cảnh kết hôn sớm như vậy à? Chồng cô làm ở bộ phận nào vậy?” Người của bộ phận nào mà lại có phúc khí tốt đến vậy, cưới được một cô gái trẻ đẹp như thế? Nghe vậy, Cảnh Y Nhân đánh mắt sang người trợ lý thư kí hỏi: “Bộ phận nào thế?”

“...” Trợ lý thư ký cứng đờ tại chỗ, khóe miệng nhếch một cái.

Tôi lạy cô! Cô Cảnh, cô không biết chồng mình là ông chủ hay sao? Còn hỏi ở bộ phận nào.

“Anh này, phiền anh...”

Trợ lý thư kí còn chưa nói hết, người đàn ông kia đã liếc mắt nhìn bảng tên trên ngực cô ta [Lưu Hiểu Đông - Trợ lý thư kí- Bộ phận thư kí] Anh ta ngắt lời cô: “Tôi nhớ bộ phận thư kí hình như không có đàn ông. Toàn là phụ nữ thì phải.” Cảnh Y Nhân giải đáp cho nghi vấn của người đàn ông kia, cô thản nhiên mở miệng: “Chồng tôi là Lục Minh.”

Đọc truyện chữ Full