Phó Minh Tuấn đã ngồi đây chừng nửa tiếng, khóe miệng thỉnh thoảng còn giật giật, không nhịn được cười. “Hồ bơi đang yên đang lành lại bị cậu biến thành hồ sen, cậu cũng tài thật đấy! Tôi còn bảo hôm nay cậu hẹn gặp tôi ở nhà chắc là có đồ chơi gì mới mẻ, cậu thật đúng là kỳ lạ.”“Câu này cậu đã nói mười lần rồi.” Lục Minh lạnh lùng đáp lại anh ta một câu. “Tôi tìm cậu đến đây không phải để tán gẫu về “ao cá” đâu.”“...” Phó Minh Tuấn nghẹn cười. Dĩ nhiên anh ta biết hôm nay Lục Minh bảo anh ta đến để làm gì.Nhưng Phó Minh Tuấn cố tình giống như đang câu như vậy, mãi không thấy đề cập đến chuyện chính.Cái hồ bơi lát đá xa hoa hiện đại trước mặt này lại được dùng để trồng hoa sen và nuôi cá chép, cách kết hợp ấy quả thực khiến người ta khó có thể tưởng tượng nổi, nhưng cảnh sắc trước mặt lại rất tuyệt, cân đối và hài hòa, không đến mức khó chấp nhận. Phó Minh Tuấn nhịn cười, tay cầm cần câu cá nhưng lại không buồn câu mà chọc chọc cần câu của Lục Minh: “Lúc nào thì cậu định ly hôn thế?”“...” Lục Minh không để ý đến anh ta. “Sao tin tức truyền thông sáng nay không làm ẩm nhà cậu lên thế?” “Đã ầm xong rồi.”“...” Phó Minh Tuấn cười nhẹ một tiếng: “Cảnh Y Nhân ra tay cũng thật tàn nhẫn. Đúng là chỉ có cô ta mới đi làm mấy chuyện thô tục thấp kém như thế.”“...” Nghe vậy, Lục Minh sầm mặt lại, không hề đáp lại tiếng nào. Phó Minh Tuấn liếc Lục Minh một cái, thấy sắc mặt anh có vẻ là lạ. Nếu là trước đây thì anh chắc chắn sẽ tỏ ra bực bội khó chịu nói “Đừng nhắc đến cô ta nữa!” bởi ngay cả trò chuyện anh cũng chẳng muốn.Thậm chí chỉ cần vừa nghe thấy ba chữ “Cảnh Y Nhân” là Lục Minh đã cảm thấy buồn nôn rồi. Ấy thế mà lúc này Lục Minh lại giống như đang tức giận vậy.“Có điều lần này Lý Đông cũng thật thê thảm. Trước đây cô ấy vẫn chỉ là một con bé thường lẽo đẽo chạy theo sau lưng cậu, thế mà giờ đã trưởng thành, “ngon” thế kia rồi cơ à?” Dáng người đầy đặn ấy còn bị đàn ông toàn thành phố này nhìn thấy hết rồi.Nói xong, Phó Minh Tuấn lại liếc nhìn Lục Minh một cái.“...” Lục Minh yên lặng câm cần câu, cúi đầu nhìn đàn cá nhỏ bơi qua bơi lại trong hồ sen. Không biết những chú cá nhỏ này có phải đã ăn no hay là quá thông minh mà chẳng con nào mắc câu cả.Lục Minh vẫn tiếp tục lẳng lặng, không để ý tới Phó Minh Tuấn.“Dù thế nào thì Lý Đồng cũng coi như là thanh mai trúc mã của cậu, cậu định giải quyết chuyện này như thế nào?”“...” Lục Minh vẫn không để ý đến anh ta.Phó Minh Tuấn đã nhìn ra, đúng là Lục Minh đang rất tức giận. Bởi vì anh ta vừa mới nói xấu Cảnh Y Nhân à? Hay là bởi vì Lý Đồng? Nghĩ vậy, Phó Minh Tuấn thử thăm dò: “Mà đối với Cảnh Y Nhân thì việc làm thủ tục ấy đã là gì? Cô ta đã sớm quen...”Nhắc đến Tào Tháo, Tào Tháo đến liền.Vừa nói đến giữa chừng, Phó Minh Tuấn đã nhìn thấy từ đằng xa, Cảnh Y Nhân đang đi trên đường đá trong sân vườn, lời nói thoắt cái bị nghẹn lại trong cổ.Cô mặc một bộ quần áo thể thao đơn giản, ánh mặt trời sau giờ Ngọ chiếu rọi xuống mái tóc buộc đuôi ngựa, xinh đẹp đến mức rung động lòng người, trông có giống như một nàng tiên trong bức tranh tuyệt đẹp đang bước qua bụi hoa mà đến vậy.Phó Minh Tuấn hơi thất thần nhìn cô. Người có dáng đi tao nhã như vậy là cảnh Y Nhân sao? Anh ta vẫn còn nhớ rõ Cảnh Y Nhân có dáng đi chữ bát, lưng còng như lạc đà, lắc lư như vịt cơ mà.Cảnh Y Nhân đan hai tay sau lưng, nhảy nhót dọc theo con đường đá vụn, lúc nhìn thấy Lục Minh thì lập tức chạy tới.Lục Minh thấy Phó Minh Tuấn đang nói chuyện bỗng dừng lại, theo bản năng nâng mắt lên thì thấy anh ta đang thất thần, anh liền quay đầu nhìn theo tầm mắt Phó Minh Tuấn.Là Cảnh Y Nhân đang chạy về phía anh.Cảnh Y Nhân chạy đến trước mặt Lục Minh, nhoẻn miệng cười với anh: “Cậu ơi! Cậu xem cháu mặc bộ này có đẹp không?”