Cảnh Y Nhân đến thế giới này đã được ba tháng, quả thực vẫn chưa có ai dám không coi cô ra gì như thế. Lần đầu tiên gặp Tiết Phương Hoa, Cảnh Y Nhân đã thấy cô ta như cái gai trong mắt. Giờ phút này, cái gai đó đang không ngừng đâm chọc, liều mạng cắm sâu vào da thịt cô.Lần đầu tiên Cảnh Y Nhân cảm thấy căm ghét, không cam lòng, chỉ hận không thể xé xác người phụ nữ trước mặt. So với Lý Đồng thì cô còn căm ghét người phụ nữ tên Tiết Phương Hoa này hơn.Lục Minh sẽ ly hôn với cô sao? Ngồi tù? Nhà họ Cảnh hoàn toàn biến mất? Lục Minh sẽ vì người phụ nữ này mà đối xử như thế với cô sao?“Vậy sao? Thế thì tôi thật sự muốn thử xem đấy!” Cảnh Y Nhân cắn răng gằn từng tiếng một. Cô lập tức dùng tay khóa cổ tay của Tiết Phương Hoa lại, sau đó đề khí, vận nội lực cắt đứt kinh mạch của cô ta, nhưng không hiểu sao tay Cảnh Y Nhân cứ nhũn ra, thử mấy lần cũng vô dụng. Cái kinh nguyệt chết tiệt này đúng là hại chết người!“...” Tiết Phương Hoa thấy Cảnh Y Nhân nắm chặt cổ tay mình, mặc dù hơi đau nhưng thấy cảnh Y Nhân cố gắng bóp thì cười khẩy một tiếng, hất mạnh tay cô ra rồi xoa nhẹ cổ tay phiếm đỏ hơi đau nhức. “Cảnh Y Nhân, cô cho rằng cô bóp như thế là có thể gãy được sao? Cô bị ngớ ngẩn đấy à?”Tiết Phương Hoa khinh bỉ nói, vừa định đến tủ quần áo lấy đồ tiếp thì Cảnh Y Nhân bất chợt vươn tay đẩy cô ta ra, đóng cả cánh cửa kia của tủ quần áo lại rồi dựa lưng vào tủ. “Tôi nói rồi! Tôi không cho phép cổ động vào đồ đạc của tôi!” Tiết Phương Hoa loạng choạng về phía sau hai bước, vẻ mặt kinh ngạc nhìn Cảnh Y Nhân.Cảnh Y Nhân dám đẩy cô ta?Nhưng Tiết Phương Hoa lập tức bình tĩnh lại, không chút sợ hãi mà cười khẩy một tiếng, cô ta khoanh hai tay trước ngực, từng câu chữ tràn ngập khiêu khích.“Tôi cũng nói rồi, chỉ cần là những thứ dùng tiền của anh Lục Minh mua, tôi đều có thể sử dụng.”“Vậy thì để xem hôm nay cô có khả năng đó hay không?”Cảnh Y Nhân cô có bao giờ bị người ta bắt nạt thế này đâu? Thậm chí còn vì người phụ nữ này mà cảm xúc bị ảnh hưởng đến mức này. Cô chỉ hận không thể xé xác cô ta ra!“Làm sao? Cô muốn đánh tôi à? Định sỉ nhục tối giống như sỉ nhục Lý Đông hả?” Tiết Phương Hoa nhướn mày, không nhanh không chậm xoay người đi tới trước bàn kính, vặn mở bình rượu hôm qua Lục Minh dùng dở ra.“...” Cảnh Y Nhân nhíu mày, không hiểu cô ta định làm gì thì bỗng thấy Tiết Phương Hoa cầm bình rượu đổ từ đỉnh đầu của mình xuống. Chất lỏng màu đỏ dọc theo nước da màu mật ong chảy xuống, mang theo một vẻ gợi cảm đẫm máu.Vẻ mặt Tiết Phương Hoa không hề có chút bất thường nào, ngược lại còn nhếch môi lên, như thể đang hưởng thụ. Cả một bình rượu bị cô ta đổ hết không còn thừa một giọt nào, giơ cao cái bình giữa không trung. Ngay tại lúc Cảnh Y Nhân còn đang cực kỳ kinh ngạc, Tiết Phương Hoa đột nhiên thét lên rất chói tai, gào rống như bị điên.“A!!! Quản gia Ngô... Người đâu... Mau tới đây!!! Cứu mạng!!! Người đâu tới đây mau!!”âm thanh kia đủ để chọc thủng màng nhĩ của người khác. “...” Trong nháy mắt, Cảnh Y Nhân lập tức hiểu ra người phụ nữ này định làm gì rồi!Đúng là để tiện, vô liêm sỉ, hạ lưu!Cảnh Y Nhân bỏ lại bộ váy trên tay, muốn đoạt lấy bình rượu trong tay cô ta... Cô dễ dàng cướp được bình rượu, gần như không cần phí sức nào.Tiết Phương Hoa thuận thế túm lấy cái váy vừa cởi lúc nãy ra che trước ngực.Đúng lúc đó, cửa phòng lập tức bị quản gia Ngô đẩy ra, một nhóm người giúp việc chen vào theo.