“Cậu cũng chán ghét con bé Cảnh gì đó mà vẫn cười đấy thôi! Dù cậu không thích Phương Hoa nhà chúng tôi nhưng ít nhất cũng không chán ghét mà? Tình cảm chỉ cần từ từ bồi dưỡng...” “Chú Tiết: Công ty còn nhiều việc phải giải quyết, tôi đi trước.” Dứt lời, Lục Minh lạnh lùng tắt máy.Anh không muốn dành thời gian để tổn hơi thừa lời với kẻ si tâm vọng tưởng đó. Đặt di động lại chỗ cũ, anh dặn Lưu Hiểu Đông tạm thời ở lại trong bệnh nhân, nếu Tiết Phương Hoa xảy ra chuyện gì thì thông báo cho anh, rồi xoay người nhanh chóng đi mất. Lục Minh vừa ra khỏi phòng bệnh thì bất ngờ nhìn thấy một người đang ôm bụng ngồi xổm ngay cạnh cửa. Anh chỉ liếc một cái đã nhận ra Cảnh Y Nhân, con ngươi đột ngột co rút lại, anh vội kéo cô lên: “Sao em lại ở đây?”Lục Minh thấy khuôn mặt xinh đẹp của cô tái nhợt, vừa lo lắng vừa khẩn trương ôm lấy cô: “Em làm sao thế?”Cảnh Y Nhân nhăn mặt, lắc đầu nói: “Em khó chịu vì “dì cả” đến thôi.”Lục Minh thấy cô không chỉ đau bụng mà trên trán cũng đổ đầy mồ hôi, bàn tay lạnh ngắt. Anh bất ngờ ôm ngang cô lên rồi chạy nhanh đến phòng bác sĩ.Vừa vào văn phòng, Lục Minh đã sốt sắng gọi vị bác sĩ đang lùa vội miếng cơm.“Bác sĩ, vợ tôi đến kỳ kinh nguyệt, bụng đang rất đau.” “...” Nghe vậy, bác sĩ vội đặt hộp cơm bằng inox xuống.Ông vừa nhìn đã nhận ra Lục Minh, mặc dù cảm thấy chuyện kinh nguyệt tới không có gì đáng ngạc nhiên nhưng vẫn không dám chậm trễ, lập tức bảo y tá bên cạnh hỗ trợ đi đăng ký. Sau đó, bác sĩ mở một chiếc xe lăn đang được gấp gọn trong phòng ra, nói. “Ngài Lục, ngài đỡ phu nhân ngồi xuống đây để đi khám phụ khoa.” Lục Minh nhẹ nhàng bế Cảnh Y Nhân ngồi vào xe lăn rồi đẩy cô đi theo bác sĩ.Đến phòng khám phụ khoa, nữ bác sĩ trung niên mang vẻ mặt như thế ai cũng nợ bà ta tám trăm vạn, lập tức ngăn Lục Minh lại. “Này cậu, cậu không biết là đàn ông không được vào phòng khám phụ khoa à?” Lục Minh đanh mặt lại, thấp giọng cảnh cáo: “Cô ấy là vợ tôi.” “Là vợ anh cũng không tiện...” Nữ bác sĩ trung niên còn chưa nói hết lời, một bác sĩ nam dẫn đường đã thầm cảnh báo bên tai bà ta: “Người này chính là Lục tổng của Lục thị, con trai thủ trưởng đại nhân.”“...” Nghe thấy thế, nữ bác sĩ trung niên trợn trừng mắt, hoảng sợ lén nuốt nước bọt, lưng chợt toát mồ hôi. Bà ta không dám ngăn cản nữa, để Lục Minh đẩy Cảnh Y Nhân vào phòng khám. Bác sĩ dịu dàng hải sơ qua tình trạng của Cảnh Y Nhân rồi bảo cô cởi quần nằm lên chiếc giường có khung.“...” Cảnh Y Nhân hơi khó xử nhìn Lục Minh.Lục Minh bế cô lên khỏi ghế rồi đặt cô ngồi xuống giường.Chiếc giường rất ngắn, Cảnh Y Nhân ngồi mà không nhúc nhích được.Bác sĩ vỗ vỗ vào thành khung hai bên: “Cô Cảnh, phiền cố cởi quần ra, rồi đặt hai chân lên đây.”“...” Cảnh Y Nhân không biết nói gì. Tư thế ấy thật sự rất xấu hổ. Lục Minh sầm mặt lại, thấy bác sĩ xoay người cầm dụng cụ mỏ vịt dùng một lần, xé túi tiêu độc rồi vứt vào thùng rác.Lục Minh thầm hít sâu một hơi, anh nổi giận gầm lên: “Bà định làm gì cô ấy!”Nữ bác sĩ có chút mờ mịt nhìn Lục Minh: “Ngài Lục, tôi kiểm tra tử cung cho cô Cảnh.”“...” Lục Minh tức giận đột nhiên vung tay lên, hung hăng hất bay dụng cụ mỏ vịt trong tay bác sĩ, nghiến răng nghiến lợi cảnh cáo: “Bà thử nhét thứ này vào người cô ấy xem.”